Chương 96: Vợ sếp

Mạnh Nhất Sênh đã sinh em bé vào chiều nay - ngày 31 tháng 1. Hơn nữa cũng đúng như cô ấy hy vọng, là con gái, em bé mới sinh mặt mày nhăn nheo, đợi Mạnh Nhất Sênh tỉnh lại, chúng ta ôm bé đến trước mặt cho cô ấy xem, Mạnh Nhất Sênh chết lặng nhìn trần nhà trong chốc lát, hỏi chúng ta: "Sau này lớn lên nó sẽ xinh đẹp hơn không?"

Ta thật muốn vỗ vỗ đầu cô ấy: "Đương nhiên."

Em bé là dì Mạnh bế chứ ta cũng không dám, bởi vì nó quá nhỏ, ta cảm giác còn không dài bằng cánh tay của mình, mà ta cũng chưa từng tiếp xúc một sinh mệnh nào trẻ tuổi đến như vậy.

Em bé có tên Nghiêm Hàm, là ba của Nghiêm Hà đặt cho. Mạnh Nhất Sênh ngoài mặt khen đó là cái tên rất hay, ở riêng với ta lại không ngần ngại chê: "Đồng âm của Nghiêm Hàm còn không phải là rét lạnh sao? Haizz, bất quá cũng phải, từ nhỏ đã không có cha ruột, cũng đủ gian khổ rét lạnh."

Cô ấy quyết tâm sẽ ly hôn, cho nên mới nói như vậy, lúc sau cô ấy cũng sẽ sửa tên cho Nghiêm Hàm, để em bé theo họ mình.

Giờ phút này đôi mắt của bé con vẫn chỉ là nửa mở, cái miệng đặc biệt nhỏ, còn có nước bọt bị đầu lưỡi đẩy ra dính bên mép.

Nó nhìn ta, ta nhìn nó, ta đặt tay mình vào bàn tay nhỏ xíu để cho nó nắm, "Hàm Hàm, kêu mẹ nuôi đi con."

Dì Mạnh nói: "Tiểu Lục, đừng có gấp, thời điểm này sang năm thì sẽ kêu được thôi."

Ta cười gượng: "Con biết, con nói giỡn thôi mà dì."

Mạnh Nhất Sênh đã nằm lại xuống giường, cô ấy sinh thường, hao phí rất lớn thể lực, sinh con thật sự không hề dễ dàng.

Dì Mạnh lại nắm chặt cơ hội hỏi ta: "Tiểu Lục, con chừng nào thì suy xét cùng đối tượng kết hôn sinh con đây?"

Vì không để cho người lớn thúc giục, ta đã nói ta có đối tượng, nhưng không có nói đối phương là nữ, ta sợ dọa đến họ, làm họ nhất thời không tiếp thu được.

Mạnh Nhất Sênh nhìn ta, híp mắt cười trộm: "Mẹ, mẹ cũng đừng hỏi Chi Chi chuyện này, khả năng đời này Chi Chi đều sẽ không cùng đối tượng kết hôn sinh em bé đâu."

Ta gật đầu: "Dạ đúng đúng."

Ánh mắt dì Mạnh hoang mang không hiểu, "Sao vậy? Chẳng lẽ nhà hắn không muốn cho con cùng hắn kết hôn?"

"Không phải." Ta nhìn Mạnh Nhất Sênh, cô ấy gật gật đầu với ta, ý bảo ta có thể nói thẳng cho mẹ cô ấy biết được rồi.

Dù rằng lúc trước ta bị chú và dì Mạnh thúc giục yêu đương đến phiền, nhưng họ cũng là thiệt tình để bụng quan tâm ta.

Ta nhìn Nghiêm Hàm bắt lấy ngón tay út của ta, làm bộ không chút để ý nói: "Không phải đâu, dì à, mẹ của bạn rất thích con."

Mẹ của Thi Cảnh Hòa đối ta thái độ rất tốt, nhìn ra được dì ấy không chán ghét ta, có lẽ là do nhiều năm như vậy, rốt cuộc Thi Cảnh Hòa cũng yêu đương.

Vả lại bản thân dì ấy cũng trải qua khổ cực, bởi vậy trong nhận thức của dì, miễn sao vui vẻ hạnh phúc là được, ta có phải con gái hay không cũng không liên quan, chỉ cần có thể cùng Thi Cảnh Hòa êm ấm bên nhau.

Dì Mạnh lộ ra nụ cười vui mừng, "Dì thấy nếu đã như vậy, năm nay liền có thể chọn thời gian nhìn xem."

Ta mím môi, không hề lừa gạt, "Dì, đối tượng của con là....con gái."

Dì Mạnh còn chưa phản ứng kịp, "Dì cảm thấy lễ quốc khánh là...." Dì không chớp mắt mà nhìn ta, mỗi nếp nhăn đều viết bốn chữ to 'không thể tin nổi', "....Con gái sao?"

Lúc này Mạnh Nhất Sênh lên tiếng: "Mẹ, mẹ sẽ không kỳ thị đúng không? Chi Chi có thể vui sướиɠ thì tốt rồi, là nam hay nữ có quan trọng gì đâu."

Dì Mạnh gật đầu: "Ừ, đúng lý là vậy, chỉ là mấy đứa cho mẹ chút thời gian chậm rãi tiếp thu."

Ta cười nói: "Dạ vâng."

Ta ở bệnh viện đến 6 giờ, trong lúc này cả nhà Nghiêm Hà cũng tới, cảm thấy chen chúc quá nên ta mới rời đi.

Ra tới ngoài ta gọi điện cho Thi Cảnh Hòa, nàng hẳn là còn chưa tan làm, ta phải lái xe đi đón nàng.

Ta tính sang năm sẽ tìm công việc mới, đợi qua xong Tết Âm Lịch lại nói.

Hôm nay nhiệt độ Vân Thành chỉ có 0 độ, thở ra trong nháy mắt liền thành sương trắng, lạnh đến vậy mà vẫn không có tuyết rơi.

Được Thi Cảnh Hòa phong là "lò sưởi", nhưng hiện giờ tay ta vẫn bị lạnh, cũng may trong túi có bao tay, ta đeo vào xong mới gọi điện cho Thi Cảnh Hòa.

Bên kia thật mau tiếp nghe, thanh âm mang theo ý cười của Thi Cảnh Hòa truyền tiến tai ta.

Ta vừa đi vừa nghe nàng nói: "Chị còn đang tăng ca, lát nữa em đến đây đi."

"Oke." Ta nhắc tới con gái của Mạnh Nhất Sênh, "Hôm nay em đi thăm em bé, nhưng em không có dám bồng nó, nhỏ xíu xiu luôn."

"Đúng vậy, rất nhỏ, lúc Lôi Y chuẩn bị sinh, chị có tới ở cùng, chừng em bé sinh ra rồi, chị cũng cảm thấy nhỏ đến không thể tưởng tượng."

Ta kéo ra cửa xe, mở loa, cài dây an toàn: "Học tỷ, trước kia chị có nghĩ tới mấy chuyện sinh em bé này kia không?"

"Không có."

"Em nghĩ coi, lúc 20 tuổi, chị có thêm em gái. Có nó còn chưa đủ lăn lộn mệt mỏi sao?"

Ta cười: "Chị không thể nói Miêu Miêu như vậy, con bé quá là đáng yêu."

"Đáng yêu cỡ nào cũng không đáng yêu bằng em."

Ta bị nàng nói làm cho trong lòng mềm nhũn, đang định hồi đáp - "Em có đáng yêu thì cũng là của chị", thì nghe thấy tiếng Tiểu Huy ở đầu bên kia xen lẫn vào: "Sếp à! Sếp lại ngược cẩu!"

Giọng điệu mang theo ý tứ "lên án", ta cười: "Chị bận việc trước đi, em lái xe tới liền."

"Ừa."

Ta cảm thấy may mắn vì chúng ta đã giải quyết được khúc mắc, bằng không cứ thế tiếp tục phát triển, tương lai thật không biết đâu mà lần.

Ta cùng nàng đã tiếp nhận khảo nghiệm cho cuộc tình này ngay từ đầu, về sau ta hy vọng vẫn luôn đều thuận lợi, khẩn cầu ông trời đừng lại ngáng chân ta. Tuy ta còn có thể chịu nổi loại trình độ này, nhưng không đồng nghĩa ta muốn cùng Thi Cảnh Hòa trải qua khảo nghiệm gì nữa đâu.

Trên đường hơi kẹt xe, lúc tới "Buôn bán tình yêu", thời gian đã tiếp cận 7 giờ.

Chị em nhân viên ai cũng tươi cười nhìn ta, ta giơ ngón tay đặt bên môi, muốn nói "Cầu xin, đừng kêu là vợ sếp."

Mấy cô ấy cười khúc khích, vành tai ta lại yên lặng nóng lên.

Thật là đáng sợ, mấy ngày trước Thi Cảnh Hòa mở họp nhân viên, tự nhiên nàng nói: "Tuy không cần kêu chị là sếp, nhưng mọi người có thể kêu Chi Chi là vợ sếp."

Về nhà, ta đã tìm cách tính sổ với nàng...ở trên giường, cho đến khi nàng vừa gian nan thở dốc vừa đảm bảo: "Chị...mai mốt chị sẽ không nói miệng lấn ép em nữa, bảo bối."

Ta: "Tốt, giờ thì để em dùng 'miệng' ăn chị trước đã!"

......

Mọi người đều là người trưởng thành rồi, năm nay ta 25 tuổi, Thi Cảnh Hòa 27 tuổi, tuy rằng lắm lúc vẫn sẽ cảm thấy ngại chết được, nhưng ít nhất so với phía trước đã lớn mật hơn nhiều.

Vào văn phòng nàng, đập vào mắt chính là Thi Cảnh Hòa đang nghiêm túc nhìn màn hình máy tính.

Nhóm Tiểu Dương ngẩng đầu cười với ta, tiếp theo lại cúi đầu tập trung làm việc.

Ta không nhanh không chậm mà đi tới bên cạnh Thi Cảnh Hòa, khom lưng cùng nàng nhìn vào máy tính, trên màn hình hiển thị bản kế hoạch cùng rất nhiều xưởng hợp tác...vv...

Thi Cảnh Hòa dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm ta, nàng hơi nhắm mắt lại: "Chị cảm giác sắp mù tới nơi."

Ta đặt tay lên đầu nàng, chậm rãi xoa đầu: "Để em mát xa cho."

Thi Cảnh Hòa thuận thế dựa vào lòng ta, ngón tay ta nhè nhẹ ấn da đầu và huyệt thái dương của nàng, qua một lát sắc mặt nàng cũng hòa hoãn thoải mái.

Ta nhớ tới chuyện trước kia, không khỏi cà khịa: "Lúc trước em nói em biết mát xa, hỏi chị muốn hay không, chị còn từ chối." Do còn có người ngoài nên ta cũng không lớn giọng, lại phun ra thêm ba chữ, "Tự vả ghê."

Thi Cảnh Hòa liếc nhìn ta một cái: "......"

Ta thè lưỡi: "Em chỉ nói sự thật thôi."

Cửa ải cuối năm sắp tới, các nàng bán kẹo cũng thật là càng ngày càng bận, rốt cuộc kẹo là một trong những món ăn vặt mà nhiều gia đình chuẩn bị.

Ta vẫn không thích ăn kẹo, nhưng có đêm nọ Thi Cảnh Hòa ngậm một viên kẹo rồi đút qua cho ta trong lúc hôn.

Mmm, chỉ có đúng một viên đó làm ta cảm thấy ăn rất ngon.

Có đôi khi bận rộn quá nàng sẽ quên ăn cơm, ta lại bắt đầu trở thành shipper, mỗi ngày đúng giữa trưa đi mua cơm đưa cơm cho nàng.

Cuối cùng thì ở chiều tối ngày 3 tây, Thi Cảnh Hòa tuyên bố nghỉ, tất cả nhân viên trở lại đi làm ngày 10.

Trong văn phòng chỉ còn ta cùng nàng, Thi Cảnh Hòa đứng ở trong phòng, ngửa đầu duỗi duỗi người.

Di động của ta ở trong túi xách vang lên, ta ngồi trên sô pha lấy ra xem, là Tạ Oánh gọi tới.

Ta nhấn nghe: "Alo? Oánh Oánh?"

"Chi Chi, tối nay có về không?" Tạ Oánh hỏi ta.

Ta trả lời: "Về, chút nữa ăn tối xong thì về."

Tạ Oánh nói: "Ok, vậy ta đi tắm trước."

Cúp điện thoại, ta nhìn Thi Cảnh Hòa đi ở bên cạnh, nói: "Đi ăn trước đã, em cũng đói bụng, sau đó em đưa chị về nhà chị."

Thi Cảnh Hòa đêm nay phải về nhà với gia đình chứ không về chung cư. Trong nhà Thi Cảnh Hòa còn có mẹ và em gái, dù trước đó ta qua lại cũng đã tính quen thuộc, Thi Kinh Lan cũng rất thích ta, nhưng chỉ cần là ở nhà nàng, ta liền phải câu nệ một chút. Ít nhất, ta không có khả năng cùng Thi Cảnh Hòa làm sự tình nào đó không thể miêu tả, bằng không nếu đột nhiên có người tới gõ cửa, chắc ta sẽ....

Bởi vậy ta mới muốn về chỗ của mình, vừa lúc đã hai ba ngày không nhìn thấy Tạ Oánh, thường là ban ngày ta trở về thì cổ đã ra ngoài đi làm, còn buổi tối thì ta đã qua ở cùng Thi Cảnh Hòa.

Thi Cảnh Hòa nhấp môi, nàng giơ tay lên sờ sờ đầu ta, "Ngày mai chính là giao thừa, không tới sao?"

Ta nói: "Ban ngày có thể tới, nhưng buổi tối em phải đi về." Ta giải thích nguyên nhân, "Năm trước Oánh Oánh cãi nhau với ba mẹ, thành ra năm nay cô ấy không về nhà ăn Tết, còn em thì, em không có nhà, cho nên tối mai em cùng cô ấy trải qua giao thừa."

Thi Cảnh Hòa nhíu mày lại: "Em có nhà." Nàng nói, "Nơi có chị chính là nhà của em."

Ta "Phụt" một tiếng bật cười, không ngừng gật đầu: "Chị nói rất đúng, nơi có chị chính là nhà của em."

Ta đứng lên, cầm theo túi xách, hướng cằm ra ngoài cửa: "Đi thôi."

Lúc đưa Thi Cảnh Hòa về tới khu nhà nàng, trong lòng ta thật ra rất là không nỡ, bởi vì gần như ta cùng nàng đã cam chịu trạng thái sống chung. Tách ra dù chỉ một chút, ta cũng sẽ cảm thấy không thích ứng, đặc biệt là ta đã quen mỗi ngày trước khi ngủ thấy Thi Cảnh Hòa, tỉnh dậy cũng có thể thấy Thi Cảnh Hòa.

Thi Cảnh Hòa cởi dây an toàn, nàng nhìn ta, trong mắt mang theo ý cười: "Làm sao? Luyến tiếc chị rồi à?"

"Ừa." Ta không có phủ nhận.

Ta trước nay luôn là người trực tiếp biểu đạt ý nghĩ trong lòng, ừm.... là ở thời điểm không có rối rắm mâu thuẫn nội tâm ấy.

Có gì thì nói đó, không vui sẽ nói, mà vui cũng sẽ nói.

Tựa như giờ phút này, Thi Cảnh Hòa hỏi ta có phải luyến tiếc nàng hay không, ta cũng căn bản sẽ không ức chế được suy nghĩ trong lòng mình.

Thi Cảnh Hòa giơ tay vuốt lại tóc ta, nàng cong cong khóe môi: "Nhưng em còn phải về với bạn em, cho nên không có cách nào."

Ta nghiêng người tới, đặt đầu lên vai nàng, trong giọng mang theo chút nặng nề: "Đúng vậy, không có cách nào."

"Ngày mai gặp." Thi Cảnh Hòa xoa xoa đầu ta.

Ta hôn lên gò má nàng một cái: "Dạ." Ta nhếch miệng cười, phất tay, "Em về tới sẽ nhắn tin cho chị."

Từ khi xử lý xong đợt khủng hoảng kia, ta và nàng rất ít có thời khắc chia lìa như vậy, ta đang nói tới tình huống buổi tối không thể ở bên nhau thế này. Tự dưng xảy ra làm ta không kịp thích ứng, cũng khó tránh khỏi tụt mood. Trên đường lái xe về, nhìn đèn xanh đèn đỏ, ta lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, gần đây có phải bám dính Thi Cảnh Hòa quá rồi hay không.

Ra được kết luận đương nhiên là khẳng định: Đúng vậy, ta cùng nàng chính là dính thật chặt.

Cho nên tạm thời ngắn ngủi tách ra cũng không tồi, nghĩ vậy ta liền bình thường trở lại, bởi vì phân phối thời gian hợp lý cũng có thể tăng tiến tình cảm.

Lại không phải mỗi phút mỗi giây đều phải nhìn thấy đối phương mới có thể càng ngày càng thích, phải kèm theo nhung nhớ mới càng có hiệu quả.

Về đến nhà, Tạ Oánh ở phòng khách chờ ta, cô ấy đang nhai mía, thấy ta đổi giày, cổ đón chào mà mồm miệng không rõ, "Dìa òi ỏ."

"Ừ."

Cổ phun xác mía vào thùng rác, tiếp theo lại nói: "Tiểu Tự nói ngày mai sẽ ghé đây, cùng chúng ta trôi qua giao thừa."

Ta uống ngụm nước, thắc mắc hỏi: "Huh? Hắn không trở về nhà sao?"

"Không về, hắn nói ba mẹ hắn đã biết chuyện bạn trai, quan hệ đang rất căng thẳng, nếu hắn trở về nói không chừng khỏi đón năm mới."

Ta nói: "Không thành vấn đề."

Trên bàn trà thả vài cái túi, đều là hai ngày nay ta cùng Tạ Oánh phân biệt mua hàng tết, dù ít người nhưng chúng ta muốn có đủ không khí.

Ngày hôm sau, ta và Tạ Oánh cùng nhau trang trí phòng khách, Tiểu Tự sáng sớm liền tới rồi, hắn mua bóng bay dây nhợ linh tinh, sau đó dùng dụng cụ bắt đầu thổi khí.

Ta ở một bên phụ trách dán lên tường, xong hết thảy cũng đã tới giữa trưa 11 giờ mấy, ta vỗ vỗ tay: "Ta phải đi hẹn hò với học tỷ, tối về."

"Ok." Tạ Oánh gật đầu, "Ta cùng Tiểu Tự uống bia tâm sự trước."

Ta nhanh chóng sửa soạn trang điểm, qua hôm nay nữa thôi, 2018 liền hoàn toàn từ biệt chúng ta.

Đối với thời gian từng phút từng giây trôi đi tuy rằng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng xác thật không có cách nào, làm người a, cũng thật là nên càng ngày càng tốt mới được.

Ta nhìn diện mạo đầy tinh thần của mình trong gương, rất là hài lòng, ít nhất so với trạng thái suy sút trước kia, hiện tại ta thật là một thiếu nữ vui sướиɠ hướng tới hạnh phúc. Xin cho phép ta mặt dày mà đem bản thân mình dán vào cái mác "thiếu nữ".

Buổi tối phải trở về cùng Tạ Oánh Tiểu Tự đón giao thừa, cho nên thời gian hẹn hò Thi Cảnh Hòa cũng giới hạn.

Hôm nay ta không lái xe, nàng lái xe tới đón, ta ra tới cổng chung cư liền thấy chiếc xe hơi màu đỏ của nàng.

Ta kéo ra cửa xe ngồi vào trong, Thi Cảnh Hòa đang chống một tay lên cửa sổ xe, tươi cười nhìn ta.

Nàng nói: "Chi Chi, đã lâu không thấy."

"Đúng là thật lâu không thấy." Ta dựng thẳng lên ngón trỏ, "Cả một buổi tối lận đó."

"Tối nay cũng sẽ không thấy được đâu."

Ta cài dây an toàn, "Hết cách rồi, có thêm Tiểu Tự nữa, tối nay lại là ba người tụi em cùng nhau."

Thi Cảnh Hòa khởi động xe, tò mò hỏi: "Không phải còn có một bạn trai khác à? Hắn không gia nhập sao?"

"À chị nói Lý Tử hả?" Ta trả lời, "Lý Tử muốn dẫn bạn gái về nhà."

Ta nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, "Năm nay Lý Tử sẽ kết hôn, hắn dự định là ngày 20 tháng 5. Tạ Oánh thích hắn hai năm, cũng sắp vẽ xong dấu chấm câu rồi."

Trên đường khá đông, bởi vậy tốc độ xe chạy cũng bị chậm.

Thi Cảnh Hòa lại hỏi: "Tiểu Tự vì cái gì không trở về nhà?"

Trước kia nàng đều kêu là "Tiền Tự", hiện tại bởi vì đã gặp qua vài lần, nàng cũng bắt đầu kêu "Tiểu Tự" theo chúng ta.

"Hồi đầu lúc chị gặp em, là em đang giúp hắn giấu trời qua biển, nhưng tại vì hắn quá thích anh bạn trai này, mấy ngày hôm trước đã nói thẳng với người nhà, hy vọng người nhà đừng lại ép hắn quen con gái nữa."

"Nhưng thái độ mẹ hắn vẫn kiên trì như cũ, dù sao...." Ta thở dài, "Không biết nữa, có khi hắn cũng muốn cắt liên lạc với gia đình trong nửa năm gì đó để mọi người đều bình tĩnh lại."

Một đường nói chuyện phiếm, trạng thái ở chung của chúng ta hiện tại làm ta cảm thấy thật thoải mái.

Lại qua mười lăm phút, Thi Cảnh Hòa ngừng xe ở tầng hầm xe hẻm Vĩnh An, cùng ta đến tiệm mì của Bùi Khả Nhiên.

Bùi Khả Nhiên mấy nay vẫn luôn bận rộn bên này, rốt cuộc ở đây cô ấy mới là bà chủ lớn, ở "Buôn bán tình yêu" cho dù cổ phủi tay đương chưởng quầy cũng không có việc gì.

Bùi Khả Nhiên nhìn thấy ta liền hân hoan chào đón bằng giọng con nít, từ trong túi áo móc ra một cái bao lì xì, đưa cho ta, "Chi Chi, đây là đặc biệt cho em."

Ta xua xua tay: "Em không thể nhận." Ta cười, "Em đâu còn là học sinh, nhận bao lì xì làm cái gì?"

Bùi Khả Nhiên nhướng mày: "Cảnh Hòa có ở trước mặt chị cậy mạnh kiểu gì thì cũng vẫn như là em gái chị, mà em là em rể chị." Cổ nhét bao lì xì vào trong tay ta, "Không có bao nhiêu, thay cho tâm ý chị thôi."

Thi Cảnh Hòa cũng nhìn ta: "Nhận lấy đi, lúc sau chờ Nhiên Nhiên kết hôn rồi trả lại là được."

Bùi Khả Nhiên nhìn Thi Cảnh Hòa, dò hỏi: "Chung Niệm năm nay có phải vẫn giống như trước, muốn đến ăn tết nhà các ngươi?"

"......"

Chung Niệm thế nhưng muốn tới Vân Thành?