Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Bộ Gái Thẳng

Chương 47: Ta muốn bỏ chạy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta không giả vờ trấn định được nữa, hai chữ "Đã đọc" làm ta đau tim, làm ta đặc biệt muốn chạy ra ngoài để mưa to xối lên người một trận.

Ta ném điện thoại qua một bên, bụm mặt rêи ɾỉ.

Tạ Oánh dời mắt khỏi máy tính bảng, lần nữa nhìn ta, nhẹ giọng hỏi: "Chi Chi, có gì không vui sao?".

Trong giọng cô ấy hàm chứa lo lắng, ta thu hồi thanh âm ỉ ôi kỳ quái của mình, lắc đầu nói: "Ta chỉ đang nghĩ nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt biết mấy."

Tạ Oánh thộn mặt, hỏi ta: "Ngươi muốn trở lại lúc nào?".

"Hai mươi phút trước." Ta đưa hai tay bưng kín mặt, rầu rĩ nói, "Ta gửi nhầm tin nhắn."

"Hậu quả nghiêm trọng lắm hả?" Tạ Oánh lại hỏi.

Ta ngẩng lên, vì không muốn để cô ấy lo lắng nên lắc đầu, "Không nghiêm trọng."

Tạ Oánh thở ra nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Tầm mắt cô ấy dời về máy tính bảng, ta cũng cúi đầu nhìn di động.

Thật ra là rất nghiêm trọng, tin nhắn mà ta gửi đi lúc trước...không còn lời nào để nói.

"Tiểu tỷ tỷ yêu online không? Yêu online tuyển em, em siêu ngọt."

Lúc đó chắc ta bị bại não nên mới đu theo cái trend đó.

Bây giờ thì hay rồi. Ta ôm tâm lý may mắn gửi hình cho nàng, kết quả bị nàng "đã đọc".

Cái này gọi là gì? Gọi là "làm ác gặp ác".

Ta mở ra khung thoại WeChat, muốn nói dối, ta đã nghĩ lý do rồi, nói tính khoe hình thôi, tài khoản đó là ta mới mua, tin nhắn trước đó là của chủ cũ chứ không phải ta.

Mà hiển nhiên ta biết...Thi Cảnh Hòa sẽ không tin.

Ta rối rắm hồi lâu, cuối cùng chỉ nhắn:

【 hết mưa rồi. 】

Trong lúc ta rối rắm thì mưa cũng dần dần nhỏ rồi ngừng hẳn. May là vậy, nếu cơn mưa này cứ kéo dài, Vân thành sớm muộn gì cũng thành Thủy thành.

Thi Cảnh Hòa nói trước ba giờ, hiện tại là khoảng hai giờ rưỡi, ta cảm thấy thời gian vừa vặn tốt. Nhưng chưa cần gặp đến nàng, chỉ cần nhìn ảnh chân dung, ta cũng đã thấy xấu hổ vô cùng.

Ta quá ngu, hận không thể tát mình thật mạnh.

Sao có thể quên mất chứ? Vận may làm gì tìm đến ta!

Thi Cảnh Hòa hồi phục: 【 tốt, bây giờ chị lái xe về đây. 】

Ta ngồi co chân, nhắn tiếp: 【 chị ấy đâu? 】

Thi Cảnh Hòa lại biến mất không trả lời, ta bắt đầu hoảng sợ đến hao gầy.

Bất quá sau khi đã bình tâm, ta nghĩ không có gì đáng lo, ta có kỹ thuật diễn xuất sắc, việc gì phải sợ việc gì phải hoảng?

Ta là người dễ dàng bị đánh gục thế sao?

...

Đúng vậy.

...

Ta vẫn khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình đúng là tự tìm đường chết.

Nhưng không cách nào cứu được, ta đành chờ Thi Cảnh Hòa tuyên án tử, chỉ hy vọng từ giờ đến thời điểm đó, ta sẽ biểu hiện bình tĩnh một chút.

Trời hết mưa, Tạ Oánh sửa soạn ra ngoài, nhưng không phải đi dạo với bạn bè, mà là về nhà.

Trước khi rời đi, sắc mặt cô ấy cực kém, ta hỏi đã phát sinh chuyện gì, hốc mắt cô ấy đỏ lên, "Em trai ta lại đánh nhau với người khác, lần này nó bị đánh nhập viện."

Ta có phải quá xấu hay không? Bởi vì ta đang hân hoan vỗ tay trong lòng.

Cái thằng nhóc Tạ Hạo này, chính là của nợ. Tuổi nhỏ không lo học hành, suốt ngày lướt net chơi game rồi ẩu đả, làm bản thân người không ra người quỷ không ra quỷ.

Ta nhìn chóp mũi ửng đỏ của Tạ Oánh, nghe cô ấy nói: "Ta đi về nhà lấy ít đồ, trong nửa năm tới cũng không muốn trở lại đó."

Đa số vật dụng đều đã ở đây, nhưng vẫn còn một ít đồ cô ấy còn để ở nhà không có chuyển tới.

Tạ Oánh lấy khăn giấy xì mũi, nhìn ta, ánh mắt kiên định: "Chi Chi, ta quyết định sẽ cùng với nhà ta cắt liên lạc nửa năm."

Sau tất cả cô ấy cũng đi tới bước này, nhất thời ta cũng không biết phản ứng thế nào.

"Tạ Hạo bị đánh nhập viện, ba mẹ ta thương nó, chỉ biết thương mỗi mình nó. Không cần biết ta thế nào, kêu ta gom tiền đem qua nuôi bệnh Tạ Hạo, mở miệng liền đòi năm vạn." (~169 triệu Vnđ)

"Được thôi, ta sẽ đưa cho, chẳng qua trong nửa năm tới cũng đừng mong liên lạc được ta."

Con thỏ bị buộc nóng nảy cũng sẽ cắn người, ta có thể hiểu được hơn nữa ủng hộ quyết định này của Tạ Oánh.

Người nhà Tạ Oánh quá tham lam, đã vậy chưa bao giờ để tâm đến cô ấy, nếu là ta, chắc ta đã sớm sụp đổ.

Tạ Oánh cứ như vậy vội vã trở về, cũng may ba mẹ cô ấy không biết chỗ này, nếu không ta thật lo lắng lúc sau không biết họ có tới cửa đóng vai khất cái không nữa.

Hình ảnh này đánh quá mạnh vào tâm trí, ta không khỏi rùng mình.

Ta không có gặp qua cảnh gia đình phức tạp, nhưng lại gặp cảnh không gia đình, tâm tình ta thoáng chốc bị kéo xuống ỉu xìu.

Không còn ai, ta mở cửa sổ phòng khách, tăng âm lượng tivi, hưởng thụ thời gian một người.

Điều hòa cũng đang mở nhưng là chế độ sưởi, vì đã chuẩn bị vào đông, đặc biệt hôm nay mưa gió quá lạnh. Ta nằm trên sô pha, cơn buồn ngủ dần dần đột kích.

Thẳng đến tiếng chuông di động vang lên, ta mới tỉnh giấc. Gần đây không có làm việc nên ta chỉ dùng di động cá nhân. Ta tưởng là Thi Cảnh Hòa, ai dè là Bùi Khả Nhiên, nhưng lúc nghe máy cũng không phải giọng Bùi Khả Nhiên.

Giọng con nít non nớt bên tai làm ta tỉnh táo hẳn. Là Miêu Miêu, em gái Thi Cảnh Hòa, cũng đã hơn một tháng không có gặp con bé.

"Chị Chi Chi, em đã tan lớp học thêm, chị có muốn đến cùng ăn tối không?"

Trong phòng tối thui, chỉ có ánh sáng phát ra từ tivi.

Ta híp mắt nhìn màn hình di động, đã là bảy giờ tối mà Tạ Oánh còn chưa trở về.

Mới qua có vài giây, nhưng có lẽ con bé không nghe thấy động tĩnh gì nên lại hỏi: "Chị Chi Chi, sao chị không trả lời a?".

Rõ ràng là con bé đang ở cùng Bùi Khả Nhiên, mà Thi Cảnh Hòa có ở đó hay không thì ta không biết.

Ta cũng không nghĩ nhiều, hỏi: "Em đang ở đâu?".

Bên kia đã thay đổi thành Bùi Khả Nhiên, giọng con nít của cô ấy cùng giọng Miêu Miêu vẫn là có khác biệt lớn.

"Chi Chi, em tới hẻm Vĩnh An đi, chỗ lần trước Cảnh Hòa dẫn em tới ấy, nhưng lần này không phải ăn ramen đâu."

Ta mất chút thời gian load thông tin, trả lời: "Dạ...mà Cảnh Hòa đâu?".

Nghe kỳ quái không?! Đây là lần đầu tiên ta kêu "Cảnh Hòa", hơn nữa còn rất tự nhiên, trước giờ ta toàn kêu cả họ tên hoặc là "Cảnh Hòa học tỷ".

Bất quá nó làm ta nghĩ tới mấy ngày hôm trước ở Liễu thành, lúc Thi Cảnh Hòa dựa đầu ta, nàng kêu ta "Chi Chi", ngày hôm sau nàng vừa tỉnh ngủ gọi điện cũng kêu ta "Chi Chi".

Không phải "Lục Chi", không phải "Lục Chi học muội", càng không phải "Chi Trượng".

Thay đổi xưng hô cũng là chi tiết đáng lưu ý, ít nhất không còn xa lạ như lúc ban đầu.

Bùi Khả Nhiên trả lời rất ngắn gọn: "Cảnh Hòa đang bận."

"Vâng, vậy lát nữa em đến."

Cúp điện thoại, ta mở WeChat, Thi Cảnh Hòa vẫn không có hồi phục, nếu dựa theo thời gian bình thường thì giờ này hẳn là nàng đã tới Vân thành.

Ta không gọi điện, lựa chọn nhắn tin hỏi:

【 chị tới nơi chưa? 】

Gửi xong ta trở về phòng tắm rửa thay đồ, không bao lâu thì ra cửa.

Hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng mười, ta cảm thấy cả tháng nay chưa làm được cái gì.

Về công việc, ta chỉ tiếp một cái đơn từ Viên Tâm Nhụy, còn bao nhiêu ta đều uyển chuyển từ chối.

Nếu dùng từ ngữ để tổng kết tháng này, chỉ có thể nói một chữ: Nhàn.

Quá nhàn, thiếu điều tưởng là ta đã bắt một ngàn vạn vào tay rồi, thực tế đương nhiên không có, nghĩ đến đây nhiệt huyết dâng trào! Tháng sau Lục Chi sẽ không nhàn nữa, phải bắt đầu làm việc trở lại!

Miên man nghĩ về công việc, bất tri bất giác đã đến bãi đậu xe ở tầng hầm hẻm Vĩnh An.

Vào thang máy, ra thang máy, đi tới tiệm mì.

Giờ này vẫn là giờ cao điểm ăn uống, nhưng bởi vì không phải cuối tuần, cho nên không đông bằng đợt trước, người xếp hàng trước tiệm mì của Bùi Khả Nhiên cũng ít hơn nhiều.

Ta đã gọi điện cho Bùi Khả Nhiên, cổ nói Miêu Miêu sẽ ở cửa chờ ta.

Lúc ta đến, Miêu Miêu đang vui vẻ trò chuyện cùng anh trai phục vụ, nhìn thấy ta, con bé lập tức chạy tới.

Hai bím tóc trên đầu con bé không ngừng lắc lư, mặt mày tươi cười như hoa, nhìn rất là vui vẻ.

Ta có duyên với mấy đứa con nít như vậy sao? Nhìn Miêu Miêu giống như là rất thích ta?

Con bé đứng trước ta, ngước mặt lên nói: "Chị Chi Chi, sao bây giờ chị mới đến nha."

Nhìn nó ngây thơ ngoan ngoãn, ta nhịn không được đặt tay lên xoa đầu, "Chị lái xe đến, phải lái chậm chú ý an toàn chứ."

Miêu Miêu thuận thế kéo tay ta xuống, nắm lấy ngón trỏ dắt ta vào trong tiệm.

Ta tò mò hỏi: "Miêu Miêu, cửa tiệm này của chị Nhiên Nhiên không phải chỉ bán ramen hả?".

Miêu Miêu tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, cũng hiểu biết nhiều, những chuyện ta hỏi trên cơ bản con bé đều có thể trả lời.

Lần này cũng không ngoại lệ, nó nghiêng đầu nhìn ta, trong mắt lập loè ánh sáng.

"Chính xác là chỉ bán ramen, nhưng tận cùng bên trong chị Nhiên Nhiên còn có một phòng bếp riêng, chúng ta sẽ đi chỗ đó."

Nói đoạn nó còn chỉ tay vô trong, dắt ta chạy vào.

Cửa tiệm này thật sự buôn bán rất khá, mỗi bàn đều có người ngồi, nhân viên phục vụ vẫn như cũ giao tiếp với nhau bằng tiếng Nhật.

Cuối cùng chúng ta dừng trước một cánh cửa, trên cửa còn treo một thẻ bài, viết rõ ràng bốn chữ "Phòng bếp tư nhân".

Miêu Miêu buông tay ta, mở then cửa.

Gian phòng nhỏ nhưng chứa không ít đồ vật. Một cái bàn dài, mấy cái ghế dựa, còn có quầy bar, phía trên có rất nhiều rượu vang đỏ.

Trên bàn đã bày bốn dĩa thức ăn, vách tường bên phải có một cửa gỗ, cánh cửa hé mở phân nửa, ta nghe tiếng máy hút khói cùng tiếng xào nấu.

Không thấy Bùi Khả Nhiên, không cần đoán cũng biết cô ấy đang ở trong bếp.

Miêu Miêu rót cho ta ly nước đặt lên bàn, sau đó cầm di động bắt đầu chơi Anipop. (kiểu như Candy Crush)

Ta nghĩ nên đi vào bếp xem thử, mặc dù ta không giúp được gì.

Đương lúc ta muốn đi, Bùi Khả Nhiên bưng đồ ăn từ bên trong ra tới, cô ấy cười tủm tỉm nhìn ta: "Thế nào? Nhìn ngon lành không?".

Ý cô ấy đang hỏi thức ăn trên bàn, năm món ăn thoạt nhìn thật làm người ta muốn động đũa.

Ta gật đầu, chân thành khen: "Nhiên Nhiên, tài nấu ăn của chị thật tuyệt! Em là không thể rồi đó, sát thủ phòng bếp."

Bùi Khả Nhiên vươn ngón trỏ lắc lắc: "Không không không, em sai rồi."

"Huh?"

"Này không phải đồ ăn chị làm, là Cảnh Hòa làm đó."

Ta kinh ngạc: "Chị ấy cũng ở đây hả? Không phải nói chị ấy đang bận sao?".

Bùi Khả Nhiên vẻ mặt vô tội: "Đúng vậy, Cảnh Hòa đang bận làm đồ ăn."

Ta: "......"

Ta cho rằng Thi Cảnh Hòa là bận công tác, đến mức không trả lời tin nhắn của ta.

Ta chỉ chỉ cửa gỗ, nói với Bùi Khả Nhiên: "Em vào xem chị ấy."

"Đi đi, chị ngồi nghỉ chút."

Không gặp mặt bốn ngày, ta thường xuyên nhớ tới Thi Cảnh Hòa, tích tắc có thể thấy nàng, ta lại bắt đầu hồi hộp.

Ta lách qua cửa gỗ đi vào trong, đập vào mắt là cảnh tượng nàng đang cầm muôi xào gì đó.

Thấy ta, Thi Cảnh Hòa mỉm cười lộ ra đồng điếu mà ta yêu thích, nhưng lời nói lại làm ta lập tức muốn bỏ chạy.

Nàng nói: "Chào em, tiểu tỷ tỷ không yêu online."
« Chương TrướcChương Tiếp »