Hưởng tuần trăng mật là không có khả năng, ít nhất tạm thời không được, bởi vì chúng ta có kế hoạch khác.
Đó chính là.....tổ chức hôn lễ.
Bản thân mặc váy cưới chụp ảnh cũng đủ làm ta cảm thấy vượt ngoài dự kiến, nhưng không nghĩ tới ta còn sẽ có một hồi hôn lễ.
Là hôn lễ của ta và người mình yêu thương, người mà ta yêu thương tên là Thi Cảnh Hòa.
Tựa như Thi Cảnh Hòa đã nói, ta không cần đi tiếc nuối trước kia, bởi vì tương lai ta có nàng.
Ta sẽ cùng nàng mỗi ngày đón ánh nắng tương lai tươi đẹp, sẽ cùng nàng trải qua mỗi một niềm vui và hạnh phúc, ta cũng sẽ nắm tay nàng thẳng đến tóc đen trở nên bạc dần, thẳng đến ngủ say không bao giờ tỉnh lại.
Hôn lễ định ở ngày 14 tháng 3, đây là ngày valentine trắng, tuy rơi vào thứ năm, nhưng bạn bè thân thích được mời đều tới đông đủ không thiếu vắng ai.
Người tới cũng không nhiều, bởi vì vốn dĩ chúng ta cũng không tính làm lễ cưới hoành tráng đồ sộ gì, chỉ muốn một bầu không khí gia đình ấm cúng.
Mục sư đọc lời thề, thời khắc chúng ta nói "Con nguyện ý", toàn trường đều vang lên tiếng vỗ tay.
Ta nhìn vào mắt Thi Cảnh Hòa, cầm lòng không được mà cùng nàng nhoẻn miệng cười.
Mấy ngày qua chuẩn bị hôn lễ thật sự rất bận rất mệt, nhưng để ngày hôm nay tốt đẹp thì từng ấy mệt mỏi chẳng là gì.
Ta và Thi Cảnh Hòa sau khi về tới nhà, tắm rửa rồi liền song song nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Đúng như ta nghĩ, phòng ngủ Thi Cảnh Hòa treo ảnh cưới của ta và nàng, ta nghiêng đầu chuyên chú nhìn ảnh chụp.
Bởi vì vui vẻ, cho nên có uống chút rượu, gương mặt ta hiện tại vẫn còn nóng, tắm rửa cũng không giúp hạ xuống.
Nhìn nhìn, ta thế nhưng buồn ngủ, đang lúc mắt ta sắp nhắm lại, tay của ta lại bị Thi Cảnh Hòa tìm đến.
Tay trái nàng nắm tay phải ta, ta cảm nhận được chiếc nhẫn tồn tại, lạnh lẽo bên ngoài nhưng lại nóng cháy bên trong.
Hiện tại đã là buổi tối, ngoài cửa sổ sắc trời cũng đã tối sầm, nhưng không ảnh hưởng tới làn gió mùa xuân từ cửa sổ chui vào.
Mùa xuân đã đến rồi, hôm nay lúc ở trên xe, ta thấy trên đường lá cây xanh non cùng sắc hoa tươi đẹp.
Ta quay qua nhìn sườn mặt nàng, ra tiếng dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Thi Cảnh Hòa cũng quay đầu ngắm nhìn ta, nàng cong khóe môi: "Nắm lấy tay em mới có thể làm chị có cảm giác chân thật." Nàng tạm dừng, "Chi Chi, vất vả rồi."
Ta nhích lại gần nàng hơn, gối đầu lên cánh tay nàng, đem mặt dựa vào vai nàng.
Thi Cảnh Hòa cũng sửa tay ôm ta, đầu nàng hơi hơi nghiêng về một bên, cúi xuống cùng ta hôn môi.
Lần này nàng hôn rất dịu dàng, nhẹ nhàng hơn hẳn trước nay, dường như ta là vật gì trân quý lắm, nàng phải thật cẩn thận, sợ cắn hư ta hay là thế nào đó.
Bởi vì gần đây rất bận rất mệt, ta cùng Thi Cảnh Hòa không có thường xuyên làʍ t̠ìиɦ, đương nhiên, thường xuyên cũng có hại sức khoẻ, vẫn là nên điều độ cho thoả đáng.
Giờ phút này mỏi mệt trong thân thể bay biến, ta cảm nhận rõ hơi thở ấm áp của Thi Cảnh Hòa. Trên người nàng cũng còn hơi mang mùi rượu, rất dễ nghe, nhưng hương thơm trên tóc thì ta đã không rõ là của nàng hay là của ta, bởi vì ta và nàng dùng chung dầu gội.
Ta dần dần hóa bị động thành chủ động, đem nàng đè ở dưới thân, nhìn đôi mắt long lanh của nàng.
Ta nhớ tới trước kia lúc còn chưa phải lòng nàng, có một lần nàng đánh ngáp, trong mắt cũng giống như bây giờ, ngân ngấn nước làm ta khó có thể quên.
Ta cười khẽ: "Tháng sau chính là sinh nhật chị."
Thi Cảnh Hòa quàng hai tay ôm cổ ta, "Rồi sao nữa?"
"Tính làm cho chị chén ' mì trường thọ '."
"......"
*
Thứ bảy, ta cùng Thi Cảnh Hòa đến nhà Mạnh Nhất Sênh, là nhà riêng của cổ.
Cô ấy đã ly hôn, hơn nữa cũng không cần phải ra toà, mà là cùng Nghiêm Hà hiệp nghị ly hôn.
Cái ngày Nghiêm Hà bị chỉ ra nɠɵạı ŧìиɧ, ta cũng có mặt, ba mẹ hắn cùng ba mẹ Mạnh Nhất Sênh đều ở.
Ta cho rằng Nghiêm Hà ít nhiều sẽ níu kéo muốn giữ lại, nhưng hắn không có, hoàn toàn không hề giãy giụa chối cãi, thẳng thắn gật đầu thừa nhận bản thân nɠɵạı ŧìиɧ, còn nói xin lỗi hai mẹ con Mạnh Nhất Sênh.
Mẹ hắn tiến lên cho hắn một bạt tai, dì ấy cũng không thể tin được cậu con trai xưa nay ngoan ngoãn của mình sẽ nɠɵạı ŧìиɧ.
Chú Nghiêm không hổ là "nghiêm", thẳng tay cầm mấy ống đựng tranh trong thư phòng, đánh tới tấp vào đùi Nghiêm Hà, làm hắn trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, hơn nữa còn mắng hắn "súc sinh".
Nghiêm Hà khuỵu gối quỳ trước mặt Mạnh Nhất Sênh, ba hắn lại đánh tiếp lên lưng hắn ba cái, đánh xong còn hỏi chú Mạnh có muốn tới đánh không.
Chú Mạnh không nói gì, chỉ chau mày. Dì Mạnh thì mặt mày bàng hoàng, nhưng thực mau cũng tiếp nhận sự thật này.
Ta ở một bên nhìn xem hết thảy, nhìn gương mặt không hề cảm xúc của Mạnh Nhất Sênh, cô ấy đã sớm nản lòng thoái chí, cũng đã hình dung trước cảnh tượng này.
Mà nguyên nhân Nghiêm Hà không níu kéo rất đơn giản cũng rất có lực sát thương, hắn ngẩng đầu, dấu ấn bàn tay trên mặt đặc biệt rõ ràng, hắn còn cười: "Cô ấy cũng mang thai."
"Cô ấy" là ai? Là đối tượng mà hắn nɠɵạı ŧìиɧ, là nhân viên cấp dưới của hắn, hai người sớm chiều ở chung tình cảm thâm hậu, làm ta ghê tởm.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, nhất thời chỉ có thanh âm Nghiêm Hà, hắn nói: "Xin lỗi, anh không còn yêu em từ lâu rồi."
Uất ức bùng nổ, Mạnh Nhất Sênh giơ tay tát một cái thật mạnh lên mặt Nghiêm Hà, hắn bị đánh lệch mặt qua một bên, tiếp theo hắn quay đầu nói: "Đánh tiếp đi."
Lần đầu tiên trong đời ta thấy Mạnh Nhất Sênh đánh người, cô ấy quả thật lại đánh Nghiêm Hà hai bạt tai, đến cuối cùng ngón tay đều phát run, mắt cũng ngấn nước, trước khi nước mắt rơi xuống, cô ấy phun ra một chữ: "Cút."
Tiếp theo kéo tay ta đi ra phòng khách, người lớn hai nhà đuổi theo, Mạnh Nhất Sênh cúi chào cha mẹ Nghiêm Hà, sau đó đi thẳng vào thang máy.
Chuyện này trôi qua vài ngày, Mạnh Nhất Sênh mặt ngoài có vẻ đã bình tĩnh lại, thứ năm cô ấy tới tham gia hôn lễ của ta còn cười rất tươi, trong ngực thì ôm bé con Nghiêm Hàm dễ thương, không đúng, đã sửa tên, hiện tại là Mạnh Phóng Tình. (
có ý nghĩa là trời quang mây tạnh)
Mà lúc này Mạnh Phóng Tình lại bị đóng bỉm, nằm trên sô pha, đôi mắt tò mò mà nhìn thế giới.
Thi Cảnh Hòa bồng bé con lên, nó còn giơ tay sờ sờ tóc Thi Cảnh Hòa.
Mạnh Nhất Sênh ở một bên đang tập thể dục giảm béo, cân nặng mới giảm được một chút, cách mục tiêu làm hot mom của cô ấy còn khá xa.
Qua một lát, Mạnh Nhất Sênh hỏi ta: "Chi Chi, căn nhà kia còn trống cho thuê không?"
"Còn a." Ta trả lời, "Khách tên Đinh Nguyên lần trước đã trả nốt tiền thuê nhưng không ở đó nữa, chê tiền thuê nhà mắc."
Mạnh Nhất Sênh tựa hồ là tập mệt rồi, cô ấy ngồi xuống, nói với ta, "Căn hộ mua chung cùng tra nam thuộc về mình, hai chiếc xe cũng về mình, hắn còn trả lại một tấm thẻ, mình đều nhận lấy."
Thi Cảnh Hòa gật đầu: "Rất tốt."
"Định về sau cũng giống Chi Chi, đem nhà cho thuê, đương bà chủ lấy tiền thuê."
"Tạm thời không tính đi làm, số tiền này đủ để duy trì tới khi con gái đi nhà trẻ."
Ta cười: "Cũng được đó."
Rời khỏi nhà Mạnh Nhất Sênh, chúng ta không có vội vã về chung cư, mà là đi một chuyến tới nhà thuê của ta và Tạ Oánh.
Tạ Oánh không ở nhà, cô ấy đi ra ngoài hẹn hò, đây không phải nhiệm vụ, mà là hẹn hò chân thật. Giữa tháng hai, Tạ Oánh nói đã quên Lý Tử rồi, cùng lúc đó, cổ đi họp lớp gặp lại crush cũ thời đại học, bây giờ đổi thành crush theo đuổi cô ấy.
Ta không biết tương lai của Tạ Oánh sẽ thế nào, nhưng ta hy vọng sẽ không tệ, cô ấy xứng đáng có một tình cảm tốt đẹp.
Chúng ta lại đây là để thu dọn đồ đạc, mỗi lần ở chỗ Thi Cảnh Hòa, ta cơ bản đều là mặc quần áo nàng, hiện tại đầu xuân, ta quyết định dọn quần áo của mình qua đó.
Lúc thu dọn tủ quần áo, trong tay Thi Cảnh Hòa cầm hai lá cờ thưởng, đây là ta lúc trước cố ý đem cất.
Thi Cảnh Hòa nhìn nội dung trên đó, cười không khép miệng được: "Chi Chi, hoá ra em còn là dân gian tam kim ảnh hậu, là hòn ngọc của ngành giải trí a?"
Ta "phẫn nộ" mà đoạt lại cờ thưởng: "Như thế nào? Không được sao?"
"Được được." Thi Cảnh Hòa mang theo ánh mắt hài hước, ngồi xuống mép giường, nghiêng đầu nói với ta, "Nếu kỹ thuật diễn tốt như vậy, không bằng đi giới giải trí thử xem?"
"...... Chị nghiêm túc?"
"Đương nhiên......" Thi Cảnh Hòa kéo dài thanh âm, "Giả."
Nàng một lần nữa đứng lên, đi đến nhéo nhéo mặt ta, "Chị làm sao nỡ làm bảo bối của chị cùng người khác xào cp." Nàng thở dài, "Chị cảm thấy fans chị đều bị em cướp mất."
Ta hất cằm, "Mị lực quá lớn, xin lỗi, là em sai."
Quá nhiều ảnh cưới, hôm đó Thi Cảnh Hòa đã đăng theo kiểu ô lưới, ở ngay giữa là hình đôi ta giao nắm tay, chiếc nhẫn rất bắt mắt.
Bình luận ngập tràn chúc phúc, thậm chí còn có người nói vui muốn khóc.
Ta cũng rất muốn khóc, bởi vì ta quá may mắn, có thể cùng Thi Cảnh Hòa yêu nhau nắm tay cả đời.
Chúng ta còn ở trong phòng thu dọn đồ đạc, hai rương hành lý đều mau chứa đầy, mà trong lúc này, Tiểu Tự tới đây.
Hắn tới để báo tin vui, "Mẹ ta rốt cuộc nói sẽ không nhảy sông, quyết định mở một con mắt nhắm một con mắt."
Đầu năm nay hắn cãi nhau với người nhà, cho tới bây giờ quan hệ mới hòa hoãn, nhà hắn nhượng bộ, không còn một hai yêu cầu hắn phải kết hôn sinh con.
Thi Cảnh Hòa chân thành nói: "Chúc mừng."
Ta vỗ vỗ bả vai Tiểu Tự, thở dài: "Không dễ dàng."
Tiểu Tự hỏi: "Hai người có kế hoạch đi chỗ nào hưởng tuần trăng mật chưa?"
Ta lắc đầu: "Vẫn chưa biết."
Thi Cảnh Hòa giúp ta xếp xong chiếc áo cuối cùng, trả lời: "Có thể ngày mai sẽ nghĩ ra được, có rất nhiều nơi muốn đi."
Ta gật đầu: "Đúng vậy, thật rất nhiều."
Tiếp theo mím môi, nói: "Tránh đi nước nào có Khâu Vũ là được."
Thi Cảnh Hòa cười: "Ok."
Tiểu Tự hỏi: "Chi Chi tính mang đồ xuống lầu hả?"
"Ừ." Ta nhìn tủ quần áo, đồ vật xác thật đều dọn không sai biệt lắm.
"Để ta giúp ngươi đem hành lý xuống bãi đậu xe, đi thôi."
Mắt ta lập tức lấp lánh: "Oa, Tiểu Tự, man quá nha."
"Diễn cái gì diễn, thu hồi ba cái trò mèo này đi." Tiểu Tự trừng ta.
Về tới chung cư Thi Cảnh Hòa, ta lại một lần mệt mỏi ngã lên sô pha.
Thi Cảnh Hòa lấy ra hai lá cờ thưởng, hơn nữa còn quá mức mà treo trong phòng ngủ.
Ta không hiểu: "Chị treo chúng nó lên làm gì vậy? Quá phá hư không khí trong nhà."
Thi Cảnh Hòa cong cong khóe môi: "Đẹp mà, cứ treo đi."
Ta: "...... Ngày mai em sẽ đi đặt một lá cờ thưởng cho chị treo."
Thi Cảnh Hòa không những không từ chối, mà còn cười: "Được đấy."
"Mặt trên viết: Chúc Thi Cảnh Hòa thường thụ trăm năm."
"......" Thi Cảnh Hòa tươi cười nháy mắt biến mất, thậm chí còn đè ta ở trên giường.
Nàng làm bộ hung dữ: "Em lặp lại lần nữa?"
"Không không không, em sai rồi." Ta lập tức biến hèn, thể lực của ta làm sao đọ nổi với Thi Cảnh Hòa.
Thi Cảnh Hòa nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng nhìn vào mắt ta, hỏi: "Vậy rồi muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật nè?"
"Đi vòng quanh thế giới có thể chứ?" Ta hỏi.
Thi Cảnh Hòa gật đầu: "Có thể."
"Vậy chị đứng lên."
"Đứng lên làm cái gì?"
"Chị không cần hỏi nhiều, chị đứng lên là được."
Thi Cảnh Hòa cười khẽ: "Được thôi."
Nàng đứng thẳng người, ta cũng đi theo xuống giường, tiếp theo dạo quanh nàng một vòng.
Chờ lại đứng trước mặt nàng, ta liếʍ môi dưới, nói: "Tốt rồi, em đã đi vòng quanh thế giới xong."
Ta đã từng có nguyện vọng theo đuổi được Thi Cảnh Hòa, bắt một ngàn vạn vào tay, sau đó liền đi du ngoạn thế giới.
Nhưng từ khi yêu nàng rồi ta mới hiểu ra
——
Bản thân Thi Cảnh Hòa chính là thế giới.
( Chính văn xong )