Gặp mặt người yêu cũ của người yêu vẫn luôn là vấn đề kiêng kị, cho nên ta sẽ không đi gặp Chung Niệm, để tránh làm bản thân ngột ngạt. Nhất là khi cái giọng điệu tiếc nuối của cô ta vang vọng khắp trong đầu.
Ta bối rối vài giây, chất vấn nói: "Tôi cảm thấy chị thật buồn cười, chị cũng đâu có thích Cảnh Hòa, hiện tại chị ấy ở bên tôi, trong lòng chị không cân bằng không thoải mái phải không?" Ta không chừa cho Chung Niệm chút mặt mũi nào, "Bởi vì bản thân chị hôn nhân không hạnh phúc, cho nên Thi Cảnh Hòa ở trong mắt chị cũng không thể vui vẻ hạnh phúc, phải không?"
"Không phải." Chung Niệm tạm ngừng, thanh âm mang theo men say, "Thôi được rồi, đúng là như vậy."
Chung Niệm thừa nhận rất thẳng thắn, nhưng ta thấy không tốt đẹp gì khi thẳng thắn vào thời điểm này, tương phản, nó làm ta cảm thấy tồi tệ.
"Chị cũng thật ích kỷ."
"Chị và Khâu Vũ, thật sự không hổ là chị em."
Nói xong ta muốn cúp điện thoại, nhưng Chung Niệm lại lên tiếng, bên kia rất yên tĩnh, cũng làm thanh âm cô ta càng thêm rõ ràng: "Tôi và Cảnh Hòa quen biết nhau từ rất sớm, ba tôi và ba cô ấy là bạn lâu năm, cao trung tôi ở Kỳ Thành, cô ấy ở Vân Thành, tới đại học mới cùng nhau học ở Liễu Thành."
Cô ta nói tới đây thì ngừng, ta đúng lúc nói: "Thôi ha, tôi không có hứng thú biết mấy chuyện này. Nếu như muốn biết, tôi hỏi bạn gái mình là được."
Ở bên Thi Cảnh Hòa cũng được một đoạn thời gian, nhưng khi đối mặt Chung Niệm, ta vẫn khó tránh khỏi cảm giác không đủ tự tin, cho nên mới phải nhấn mạnh "bạn gái mình". Để cho ta có thêm can đảm, mà cũng để cho Chung Niệm tỉnh táo lại.
"Tôi cùng cô ấy học cùng trường cùng khoa, mỗi ngày cùng nhau lên lớp, tham gia các loại hoạt động, có thể hình dung là như hình với bóng, tôi...."
Nội dung sau đó ta không nghe được, bởi vì ta đã cúp điện thoại, hơn nữa còn để chế độ yên lặng, tiếp theo đi tắm.
Bị ta cúp ngang, Chung Niệm cũng không gọi lại nữa. Thi Cảnh Hòa thì đã nhắn rất nhiều tin, nói nàng đánh bài thua, nói em họ ngày mai phải trở về chạy show, vân vân, rất nhiều chuyện nhỏ nhặt bình thường, nàng đều chia sẻ cho ta.
Ta không có giấu giếm chuyện Chung Niệm, lại đúng sự thật nói cho nàng, tuyệt đối không có thêm mắm thêm muối, cũng không có quá đầu nhập cảm xúc của riêng mình, hoàn toàn chính là ở góc độ người xem.
Nhưng bởi vì Chung Niệm nói năng ích kỷ, cứ như vậy, ta lại thành đồ mách lẻo nữa rồi.
Tuy nhiên sự thật không thể chối cãi, Chung Niệm không hài lòng hiện trạng hạnh phúc của Thi Cảnh Hòa, thậm chí còn nói ra câu "Nếu năm đó không cho Cảnh Hòa xem ảnh chụp thì tốt rồi".
Tốt con khỉ, nghĩ tới là thấy tức, Chung Niệm thật là dây dưa lằng nhằng, tính ra Khâu Vũ còn không đến mức đáng xấu hổ như chị ta. Đương nhiên, đấy cũng chỉ là khác nhau một hai điểm mà thôi, bản chất họ vẫn là giống nhau.
Ta có một đêm ngon giấc, có thể là do trước khi ngủ có gọi video với Thi Cảnh Hòa, ta còn làm một giấc mơ đẹp.
Trong mơ ánh mặt trời ấm áp, ta và Thi Cảnh Hòa đều mặc váy cưới trắng tinh, ở bờ biển ôm nhau nhìn vào ống kính của nhϊếp ảnh gia.
Chúng ta tươi cười rạng rỡ nhìn nhau thâm tình, chụp hết đợt hình này tới đợt hình khác, thẳng đến ta trong mơ mệt mỏi ngủ rồi, ta ở hiện thực mới rốt cuộc tỉnh lại.
Ta vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ở trên giường ngơ ngẩn một hồi, từ từ nhắm mắt hồi tưởng cảnh trong mơ.
Quá chân thật.
Trước nay còn chưa nghĩ tới sẽ cùng Thi Cảnh Hòa phát triển đến tình trạng như trong mơ, nhưng bây giờ lại bắt đầu nhịn không được ảo tưởng.
Qua một lát, ta mới lần nữa mở mắt ra, rửa mặt thay quần áo, tiếp theo ra ngoài đi ăn.
Mặc dù còn chưa hết tết, nhưng Tạ Oánh từ ngày hôm qua đã bắt đầu nhận việc, lúc ta rời giường thì cô ấy đã rời nhà.
Nhiệt độ hôm nay dao động ở mức 0 độ, Vân Thành vẫn không chịu có tuyết rơi, ta mặc áo phao dáng dài đi bệnh viện thăm Mạnh Nhất Sênh.
Mà ta mới vừa vào cửa, liền cảm nhận được bầu không khí lạnh băng trong phòng.
Mạnh Nhất Sênh nằm phòng Vip, bình thường ngoài bác sĩ y tá, trong phòng cũng chỉ có người nhà và bạn bè.
Rèm cửa màu be kéo một nửa, cốc nước trên đầu tủ không ai động, TV trên tường đã tắt âm lượng.
Mạnh Nhất Sênh đang dựa đầu giường, quật cường đối diện với mẹ cô ấy, ánh mắt kiên định biểu tình kiên nghị, không hề nhượng bộ.
Hiện tại trong phòng chỉ có mẹ con cô ấy, lúc ta đi vào, dì Mạnh thoáng thả lỏng mặt mày, nói: "Tiểu Lục tới a. Mau giúp dì khuyên nhủ Sênh Sênh, nó nói muốn ly dị Tiểu Nghiêm."
"Mẹ, Chi Chi đứng về phía con." Mạnh Nhất Sênh chau mày nhìn mẹ mình, cứng rắn nói, "Cuộc hôn nhân này, con nhất định sẽ từ bỏ."
"Con muốn ly hôn mẹ không ý kiến, nhưng ít nhất cũng phải cho mẹ biết lý do chứ?"
"Con mở miệng liền nói muốn ly hôn, mà cái gì cũng không chịu nói thêm, làm mẹ không thể không nghĩ con là đang vô cớ gây rối."
Nghiêm Hàm đang nằm bên cạnh Mạnh Nhất Sênh, bé con tròn mắt nhìn, không rõ những thanh âm bên tai là đang nói về nội dung gì.
Ta nhìn về phía Mạnh Nhất Sênh, "Không nói cho dì nghe sao?"
Dì Mạnh ngạc nhiên nhìn ta: "Tiểu Lục, con biết?"
Ta miễn cưỡng gật đầu: "Dạ."
Mạnh Nhất Sênh giãn mày ra, thở dài: "Thôi, chờ mình ra cữ lại nói."
Dì Mạnh níu lấy tay áo ta, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Lục, nếu con biết tình hình, đừng ngại nói cho dì a, cũng cho dì biết mà chuẩn bị tâm lý, Sênh Sênh nó...."
"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, hiện tại con không muốn nói, Chi Chi cũng sẽ không nói cho mẹ."
"Vậy mẹ trước không đề cập tới chuyện này được rồi chứ?"
Mạnh Nhất Sênh nói xong, trùm chăn nằm xuống, Nghiêm Hàm ở một bên vẫn đang tròn mắt nhìn trần nhà.
Ta cười với dì Mạnh, "Dì, con đi qua xem Hàm Hàm."
Dì Mạnh lại thật sâu thở dài, gật đầu: "Đi đi, dì đi lấy thêm nước ấm, lát nữa ông xã dì sẽ đưa canh lại đây."
Ta đi tới bên giường, khom lưng dùng lòng bàn tay mình chạm vào gò má Nghiêm Hàm, em bé giống như đã quen mặt ta, nhìn thấy ta liền cười.
Ta nhìn đỉnh đầu Mạnh Nhất Sênh, thở dài hỏi: "Nhất Sênh, sao không nói thẳng cho dì biết hắn nɠɵạı ŧìиɧ?"
Mạnh Nhất Sênh kéo chăn xuống một chút, để lộ đôi mắt nhìn ta, hốc mắt ửng đỏ: "Mình sợ mẹ không chấp nhận được, tựa như mình trước đó cũng không chấp nhận sự thật này vậy."
Giọng cô ấy mang theo nghẹt mũi, ta giơ tay vén lại tóc cô ấy, an ủi nói: "Vậy chờ ra cữ lại bàn tiếp chuyện này."
Mạnh Nhất Sênh nhìn ta, lộ ra biểu cảm yếu ớt lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, "Chi Chi, Nghiêm Hà vì cái gì muốn nɠɵạı ŧìиɧ chứ?" Cổ lại hỏi một lần, "Vì cái gì chứ?"
*
Ta ở bệnh viện khoảng ba tiếng, Mạnh Nhất Sênh ăn canh xong thì ngủ, ta đùa nghịch với em bé một hồi cũng không còn chuyện gì để làm, hơn nữa Thi Cảnh Hòa cũng sắp đến Vân Thành, bởi vậy ta chào ba mẹ Mạnh Nhất Sênh và ba mẹ Nghiêm Hà rồi đi về.
Ra bệnh viện không bao lâu, vừa mới lên xe mở điều hòa, Thi Cảnh Hòa gọi nói các nàng đã đến Vân Thành, nàng về nhà trước, lát nữa sẽ qua bên chung cư.
Ta ngạc nhiên: "Không phải nói sáu bảy giờ tối mới đến hả?"
Hiện tại mới khoảng bốn giờ rưỡi.
"Thì ban đầu định là giờ đó, nhưng mẹ chị nói không muốn ở cùng một thành phố với ba chị lâu thêm nữa, cho nên mới đi về sớm."
"Ok, vậy giờ em qua kia."
Nếu không phải cả nhà Tiêu Chu ở Liễu Thành, có lẽ dì Thi cũng không muốn đi đến đó.
Ta không có gặp qua cha Thi Cảnh Hòa, cũng không có thấy hình, nhưng bất luận thấy hay không thấy đều không ảnh hưởng ấn tượng về ông ấy trong lòng ta. Đó chính là một người đàn ông tệ bạc đánh vợ đánh con, ta cũng không cần để ý tới thân phận của ông ấy làm gì.
Khi ba mẹ ta còn trên đời, vẫn luôn được hàng xóm nói là cặp vợ chồng mẫu mực, ba ta tính tình ôn hoà còn bị vợ quản nghiêm, mẹ ta thì bề ngoài hung dữ với ba vậy thôi chứ thực tế đặc biệt cưng ông ấy, thường xuyên ca ngợi mà ba ta không biết.
Nghĩ đến đây, tâm trạng ta lại chùng xuống, cũng may tin tức Thi Cảnh Hòa trở về sớm làm ta nhanh chóng khôi phục trạng thái.
Hai ngày này ta không có ghé qua căn hộ nàng, bây giờ đi qua đó ta rất là phấn khích.
Ta tự nhận mình không phải dạng yêu vào là não tàn u mê, nhưng tình yêu đang ở thời kỳ cuồng nhiệt, ta không muốn cùng người yêu tách ra.
Bất quá bình tĩnh lại, ta cảm thấy tạm thời tách ra cũng tốt, trước đó ta quá bám dính Thi Cảnh Hòa, đi chỗ nào đều cùng nhau.
Mà khi mở cửa ra, ta nghe được một tiếng "phựt".
Trong nhà ánh sáng vừa đủ, Thi Cảnh Hòa đứng ở huyền quan, tay cầm một ống pháo, thanh âm vừa rồi chính là nàng kéo ống pháo.
Ta không nén được cười: "Chị không phải hẳn là còn ở nhà hoặc là trên đường sao?"
Thi Cảnh Hòa đi tới giúp ta gỡ xuống vụn giấy màu trên vai trên tóc, nàng trả lời: "Mẹ chị thấy chị tội quá, kêu chị đi thẳng về đây, nói chị hôm nay không về nhà cũng không sao."
Nói xong nàng còn chớp mắt nhìn, ta rốt cuộc nhịn không được, vòng tay ôm eo nàng.
Nàng đã cởϊ áσ khoác, chỉ mặc một cái áo len cổ thấp, ta mới vừa ôm nhưng lại buông ra ngay.
Thi Cảnh Hòa nhướng mày: "Làm sao vậy?"
Ta sờ sờ mặt ngoài quần áo: "Chờ đã, quá lạnh, em cởϊ áσ ra rồi ôm chị."
Thi Cảnh Hòa mỉm cười, má lúm nhợt nhạt hiện, nàng kéo khoá áo khoác của ta xuống, tiếp theo mở rộng nó ra.
"Để chị giúp em." Tiếng nói vừa dứt, nàng liền đặt tay lên eo ta.
Bên trong ta mặc áo hoodie, một bàn tay của nàng tìm đến vạt áo, chậm rãi lần mò đi vào.
Tay nàng mang theo hơi gió, lạnh đến ta hít hà một hơi.
Bị nàng ôm vào trong ngực, ta hé miệng, ở xương quai xanh của nàng nhẹ nhàng cắn cắn, ta phun ra một chữ: "Lạnh."
Thi Cảnh Hòa cười nói: "Giúp chị làm ấm đi."
Tay nàng vẫn luôn rất lạnh, tuy ta chỉ mặc hai lớp áo nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn rất bình thường.
Nhưng qua vài giây, thân thể ta không tự chủ được mà nhoáng run lên.
Cánh môi Thi Cảnh Hòa dán bên tai ta, lớt phớt hôn, một cánh tay thực quy củ mà ôm eo ta, nhưng một cái tay khác lại cực kỳ không an phận mà di chuyển lên trên.
Ta hơi ngửa đầu nhìn Thi Cảnh Hòa, nàng đang nhắm mắt, ta nuốt nước miếng, hỏi: "Không phải chị nói chỉ làm ấm tay sao?"
Thi Cảnh Hòa hé mắt nhìn ta, thấp giọng cười: "Đúng vậy." Bàn tay kia của nàng đặt ở ngực ta nhè nhẹ dùng lực, "Nhưng...... nơi này hình như là ấm hơn."
Ta giống như bị hút hết sức lực, dựa vào vai nàng, treo ở trên người nàng.
Thi Cảnh Hòa nghiêng đầu tìm đến đôi môi ta, ôm ta một đường đi tới sô pha.
*
Lúc chuyện này diễn ra, ngoài cửa sổ sắc trời u ám, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đây là ban ngày.
Hồi trước ta còn cười Tiểu Tự ban ngày tuyên da^ʍ, bây giờ đến phiên mình, ta liền tiêu chuẩn kép.
Đây có thể kêu là ban ngày tuyên da^ʍ sao? Đây rõ ràng là những người yêu nhau thể hiện tình cảm.
9 giờ tối ta mới tỉnh lại.
Ổ chăn rất ấm, trên người ta trừ một chiếc qυầи ɭóŧ thì không còn gì cả.
Thi Cảnh Hòa nằm nghiêng ngủ bên cạnh, nàng nhắm mắt hô hấp vững vàng, ta giật nhẹ thân thể, lại nhịn không được mà hít hà một tiếng.
Đúng vậy, ta hôm nay không có thành công, thậm chí đúng như ngày hôm qua Thi Cảnh Hòa nói, ta thật sự khóc.
Khóc lóc xin Thi Cảnh Hòa tha cho, khoé mắt ngấn nước, ánh mắt tràn ngập đáng thương cùng bất lực, một lần lại một lần mà nói không muốn nữa.
Nhưng mà Thi Cảnh Hòa không có buông tha, thành ra bây giờ eo ta nhức mỏi dễ sợ.
Còn đầu sỏ gây tội là nàng thì ngủ ngon lành, ta cực kỳ cảm thấy không công bằng.
Có điều ta không còn sức, đến bây giờ thể lực vẫn chưa khôi phục. Ta muốn "trả thù" nàng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nhẹ cắn môi nàng, khiến cho nàng đang ngủ mà phải cùng ta hôn môi.
Thi Cảnh Hòa thực mau tỉnh lại, nhịp thở nàng lại chậm rãi tăng thêm, không biết qua bao lâu, nàng buông ta ra.
Môi nàng trơn bóng, đôi mắt cũng chưa mở hoàn toàn, dưới hàng mi dài, ánh mắt của nàng quá mức dịu dàng.
Nàng nói: "Bảo bối, đặt đồ ăn đi, tay chị mỏi quá, không nấu gì nổi."
Lỗ tai ta đỏ lên, lời nói cũng không hề khách khí: "Đáng đời."
Thi Cảnh Hòa cười hai tiếng, một lần nữa nhắm mắt lại.
Bởi vì lo lắng sẽ bị người khác làm phiền, ta còn đặc biệt để chế độ tĩnh âm cho di động, làm mấy chuyện này mà bị cắt ngang giữa chừng, thực dễ dàng xảy ra vấn đề.
May là ta để tĩnh âm, bằng không có khả năng sẽ nghe thấy tiếng chuông gọi đến của Chung Niệm.
Cô ta lại gọi tới, lúc hơn 5 giờ chiều, mà khi đó ta đang cùng Thi Cảnh Hòa quấn nhau ở trên giường.
Ta mím môi, liếc nhìn Thi Cảnh Hòa một cái, vẫn là lên tiếng nói: "Học tỷ, Chung Niệm lại gọi điện cho em nè."
Thi Cảnh Hòa bỗng chốc mở to mắt, nàng nhìn di động của ta, lông mày thanh tú nhíu lại: "Sao gọi hoài vậy?"
"Nghe máy không?"
Thi Cảnh Hòa lắc đầu: "Không cần, có thể là do cổ rảnh rỗi quá."
Ta nắm di động, nghĩ nghĩ, hỏi: "Chị có khi nào nghĩ tới, thật ra Chung Niệm đã từng thích chị không." Ta tạm ngừng, "Có lẽ hiện tại cũng còn thích, chẳng qua có lý do riêng gì đó mà không thể nói với chị."
Thi Cảnh Hòa kỳ quái mà nhìn ta: "Em gần đây có đọc ba cái tiểu thuyết gì không đó?"
"Không có nha." Ta trả lời.
"Vậy làm gì tự nhiên nghĩ vậy."
"Không......"
"Còn nữa, cho dù cô ấy từng thật sự thích chị, hoặc là vẫn còn thích chị đi nữa, vậy thì có liên quan gì tới chị đâu? Chi Chi, em như vậy làm chị lại muốn hát bài 《 Quá yếu mềm 》 ."
"Cô ấy đã kết hôn, mà chị cũng có em rồi, thật ra lẫn nhau không quấy rầy là rất tốt. Trước kia chị có thể cùng cô ấy tiếp tục làm bạn, trên cơ bản đều là bởi vì ba chị giao phó, làm chị cảm thấy giữa chị và ba mình còn có mối liên hệ nhất định."
"Nhưng từ lần trước ba đánh chị một trận nhừ người, chị đã suy nghĩ cẩn thận, không cần lại mất thời gian với ông ấy, đồng nghĩa cũng không cần dính dáng nhiều với Chung Niệm nữa."
Thi Cảnh Hòa nói tới đây, nhìn ta: "Có hiểu chưa?"
Ta chậm rãi gật gật đầu: "Em hiểu rồi."
"Em đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn lung tung, sống tốt làm tốt chuyện của mình mới là quan trọng nhất a bảo bối." Thi Cảnh Hòa giơ tay vuốt ve đầu tóc ta, nàng giương khóe môi, "Chị là của em, sao em có thể nghĩ đến chuyện ném chị cho người khác nha?"
Ta lập tức phủ nhận: "Em không phải em không có chị đừng bịa đặt."
"Vậy em vừa rồi là đang làm cái gì, phỏng đoán tình cảm giữa chị và Chung Niệm rồi cảm thấy tiếc hận giùm sao? Cảm thấy chính mình làm ảnh hưởng một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp hay gì?"
Ta nuốt nước miếng, khụ một tiếng, khí thế yếu xìu: "Cũng...cũng gần giống vậy."
Thi Cảnh Hòa trừng lớn đôi mắt: "Xin hỏi em là giống heo nào thế?"
Ta cười ha hả cho qua: "Ôi trời, nói tới heo, em muốn ăn thịt heo, em đi đặt đồ ăn trước ha."
Thi Cảnh Hòa đoán không sai, ta bị giọng điệu cùng mấy câu nói của Chung Niệm ảnh hưởng tới rồi.
Hơn nữa căn cứ theo miêu tả nào giờ, Chung Niệm đối Thi Cảnh Hòa rất tốt, ngoại trừ không có đáp lại thể hiện tình cảm ra bên ngoài, thì Chung Niệm quả thực là một người yêu đủ tư cách.
Đương nhiên, yêu đương mà, tình cảm đến trước, còn lại tính sau.
Cũng như việc trước khi Thi Cảnh Hòa nhận ra là nàng thích ta, ta có thể nhìn ra được nàng đối với ta là tình cảm như thế nào, mà sau khi hoà hảo với nàng rồi, thật sự trong mắt nàng, ta chỉ có thể nhìn thấy tình yêu.
Nàng thích ta, điều này ta vô cùng xác định.
Nhưng ta không cách nào xác định tình cảm của Chung Niệm dành cho Thi Cảnh Hòa, rốt cuộc là bởi vì thấy Thi Cảnh Hòa hạnh phúc mà không cam lòng, hay chẳng qua chỉ là không muốn thấy người ta sống tốt hơn mình?
Đối chuyện này ta tràn ngập hiếu kỳ, ta cũng coi như là đương sự, dù gì ta cũng là bạn gái Thi Cảnh Hòa, nhưng ta lại như một người ngoài cuộc muốn biết được chân tướng.
Nhưng ta không dám, bởi vì ta sợ hãi, nếu sự thật như ta nghĩ, vậy chẳng khác gì ta đang tìm đường chết.
Ta khẳng định sẽ cảm thấy khó chịu và không vui, cho nên ta quyết định nghe theo Thi Cảnh Hòa, block số Chung Niệm.
Mắt không thấy tai không nghe, thế giới liền thanh tịnh.
Ta cho rằng như vậy là kết thúc, ta cho rằng Chung Niệm cũng đã về Kỳ Thành, nhưng mà ta tưởng dễ ăn quá rồi.
Chung Niệm bắt đầu gây rối, đăng mấy hình hồi xưa lên Weibo, đã vậy còn tag Thi Cảnh Hòa...... thú tội.
Chuyện này xảy ra vào ngày mùng tám, công nhân viên chức trên cơ bản đều đi làm, nhưng bởi vì bài này có tag tên Thi Cảnh Hòa đưa lên mục tìm kiếm phổ biến, rất nhanh đã bị một ít account marketing cùng người qua đường ăn dưa chuyển phát lên hàng đầu.
Nội dung khá là dài: 【 Mình gần đây thường xuyên nhớ về quãng thời gian chúng ta bên nhau, khi đó có cậu làm bạn bên cạnh mình, chúng ta cùng trường cùng khoa, cho dù mình không đáp lại tình cảm của cậu đi nữa, cậu cũng không hề nửa câu oán giận. Mình biết, những chuyện mình đã từng làm thật không tốt, bởi vì mình và cậu quen nhau nhưng mình lại nói với người ngoài là mình độc thân, còn nói muốn giới thiệu bạn trai cho cậu, khi đó mình thật quá đáng, cũng không có băn khoăn đến cảm thụ của cậu. Bởi vì mình sợ hãi thế giới này, sợ hãi ánh mắt người khác. Sau tốt nghiệp, để giữ liên hệ, mình da mặt dày thường xuyên tìm cậu, cho dù là lúc sau kết hôn rồi, mình vẫn ba ngày hai đầu chạy đến tìm. Hiện tại mình cảm thấy cực kỳ ân hận, nhưng cậu đã có người mà cậu muốn quan tâm chăm sóc. Chúc cậu hạnh phúc. @ Thi Cảnh Hòa 】
Dưới văn bản còn có mấy tấm hình, nhân vật chính chỉ có một, đó chính là Thi Cảnh Hòa.
Có Thi Cảnh Hòa giơ tay chữ V ngây ngô đáng yêu, cũng có Thi Cảnh Hòa mặc chính trang ở phòng họp nghiêm túc phát biểu, còn có một hình là Thi Cảnh Hòa đội mũ tốt nghiệp.
Ta bỏ lỡ mấy năm Thi Cảnh Hòa ở trường, qua những hình ảnh này, tựa hồ thấy phiên bản thu nhỏ của nàng.
Tất nhiên điều này không phải là trọng điểm, ta nhịn không được lắc lắc đầu mình, tự đánh thức bản thân.
Chuyện gì vậy nè, đang lúc nào rồi mà phản ứng đầu tiên của ta cư nhiên là Thi Cảnh Hòa quá đẹp?
Rõ ràng trọng điểm nên là việc Chung Niệm đăng bài thú tội với Thi Cảnh Hòa không phải sao?
Ta mở bình luận, càng xem càng nhăn mày, dân mạng có bị điên hông?
Thời nay, nhân thiết thâm tình thật dễ làm người ta tội nghiệp đáng thương, bất kỳ là ai, chỉ cần biểu hiện ra dáng vẻ thâm tình, sẽ có người đứng về phía họ.
Cư dân mạng ở khu bình luận của Chung Niệm chính là như thế, thậm chí còn cảm thấy Thi Cảnh Hòa...... tồi tệ?
Ta đi vào bếp nói cho Thi Cảnh Hòa nghe chuyện này.
Đang là giữa trưa, nàng đi nấu cơm, đây là bữa cơm đầu tiên nàng làm sau khi trở về.
Ta đứng trước mặt, đưa điện thoại cho nàng xem: "Cho chị coi, Chung Niệm thú nhận với chị này."
Thi Cảnh Hòa không xem: "Chờ chút, chị dọn đồ ăn lên bàn đã."
"Ok."
Qua không bao lâu, Thi Cảnh Hòa lau lau tay, lấy qua điện thoại của ta.
Ta hơi cúi đầu nói: "Em không đoán sai, chị ta chính là......"
Thi Cảnh Hòa vỗ nhẹ nhẹ đầu ta, ý bảo ta đừng nói nữa, nàng nhíu mày, trả điện thoại về tay ta, đi ra phòng bếp cầm lấy điện thoại của nàng.
Ta nhìn nàng, thật cẩn thận hỏi: "Chị có đáp trả không?"
Thi Cảnh Hòa "ừ" một tiếng: "Nếu không đáp lại thì chắc chết danh chị luôn quá."
Ta cau mày: "Em cảm giác như bị dính thuốc cao bôi cho chó."
"Sao em không cảm thán đây là tình yêu tuyệt đẹp nữa?" Thi Cảnh Hòa trêu chọc ta.
"...... Vâng, em xin lỗi, em sai rồi."
Ta không nghĩ tới Chung Niệm sẽ dùng phương thức như vậy để tìm cảm giác tồn tại cho bản thân, thật sự làm ta cảm thấy...... có bệnh.
Kết cục nói "Chúc cậu hạnh phúc", nhưng giữa những hàng chữ đều là "Chúc cậu không hạnh phúc".
Thi Cảnh Hòa đăng nhập Weibo, chuyển phát, xứng văn ngắn gọn.
—— Không biết nhục.
Thi Cảnh Hòa bắt đầu mắng người.