Ăn xong bữa tối, thái độ Earlsey dịu dàng hỏi Bạch Du: “Em đã trồng loài hoa gì ở mảnh đất kia vậy?”
Trong lòng Bạch Du lộp bộp một tiếng. Không phải đã nói trồng gì cũng được sao, sao giờ lại mặc định cho rằng cô đã trồng hoa vậy chứ?
Vì thế, Bạch Du trầm tư vài giây, mỉm cười đáp: “Hoa dưa leo hoa cà tím, hoa cà chua.”
Earlsey: “……?”
Hóa ra đúng thật sự là vườn rau sao?
“Thật ra khi chúng ra hoa nhìn cũng khá đẹp đó.” Bạch Du ra vẻ vô tội nói, “Anh trai, khi anh bảo người truyền tin cho em cũng không có nói nhất định phải trồng hoa nha. Hay là vẫn nên nhổ hết chúng đi, trồng mấy loại như hoa hồng, hoa tulip chẳng hạn?”
“Không cần đâu.” Earlsey cười, ngay sau đó lại nói thêm một câu, “Trồng gì cũng không quan trọng, chỉ cần em thích là được rồi…… Ngày hôm nay của em thế nào?"
“Rất vui vẻ.” Bạch Du gật đầu, “Việc trồng trọt thú vị hơn em tưởng nhiều.”
“Vậy thì tốt rồi.” Earlsey không hề nói thêm gì nữa. Chỉ cần cô có thể thả lỏng tâm trạng đã là đạt được mục đích rồi.
Về phần gieo trồng cái gì, vốn dĩ không thành vấn đề.
Đêm nay có lẽ nhờ đã vận động một hồi, nên chất lượng giấc ngủ của Bạch Du rất tốt.
Ngày hôm sau, cô rạng rỡ chào đón nhà thiết kế đến tận cửa.
Nhà thiết kế cao cấp này là một Omega nữ. Bà ấy có vẻ ngoài dịu dàng và trong sáng, trên người có loại cảm giác tri thức lắng đọng theo thời gian, ánh mắt lại rất nhẹ nhàng uyển chuyển.
Nếu không phải trước đó quản gia đã giới thiệu sơ qua cho cô về bà ấy, thì Bạch Du sẽ thật sự cho rằng bà ấy còn chưa đến 30 tuổi.
Nhà thiết kế này thích làm việc theo cách sơ khai nhất, chính là làm ra những bộ lễ phục một cách hoàn toàn thủ công, ngay cả kích cỡ thế nào cũng là do bà ấy tự mình đến đo cho Bạch Du.
“Đã rất lâu rồi tôi mới may váy cho người trong gia tộc này.” Khi thước dây quấn quanh bắp tay của Bạch Du, nhà thiết kế cảm khái nói, “Gia tộc Irlo có quá nhiều Alpha, bình thường tôi cũng không tiện để đến gần họ, đành phải dùng số liệu rà quét được để may quần áo —— nhưng không thể may váy như vậy được. Để tạo ra những sản phẩm cao cấp nhất, vẫn phải do tôi tự tay đo lường kích cỡ mới được.”
Cách nói chuyện của bà ấy dường như mang theo một nhịp điệu độc đáo nào đó, rất êm tai. Nhưng điều khiến Bạch Du tò mò hơn cả chính là thông qua lời nói có vẻ như bà ấy rất quen thuộc với gia tộc công tước.
“Ngài đã làm rất nhiều quần áo cho gia tộc Irlo sao?” Bạch Du có chút tò mò hỏi.
“Rất nhiều.” Nhà thiết kế chớp chớp đôi mắt màu ngọc bích mỹ lệ, giống như là đang nói về chuyện gì đó bí mật, mỉm cười nói, “Tôi là bạn thân nữ chủ nhân tiền nhiệm của cái phủ này.”
Bạch Du:?
Đúng lúc này quản gia bước tới, nhẹ giọng nhắc nhở nàng: “Nữ chủ nhân tiền nhiệm chính là mẹ của thiếu gia Earlsey và thiếu gia Arnold.”
Bạch Du bừng tỉnh đại ngộ.
“Hẳn là là cháu đã biết, kỳ phân hóa của Omega thường đến sớm. Bời vì một vài nguyên nhân đặc thù, sau năm mười hai tuổi, tôi và bà ấy đã bị Hiệp hội bảo vệ quyền lợi Omega mang đi và nuôi dưỡng tập trung.” Nhà thiết kế nói, “Lúc ấy chúng tôi đã hẹn với nhau rằng chờ sau khi thành niên và rời khỏi sở nuôi dưỡng sẽ thuê hai cửa hàng liền kề nhau —— bà ấy mở tiệm hoa, tôi mở tiệm may.”
“Là một giấc mơ không tồi.” Bạch Du nhận xét.
“Nhưng mà, sau khi bà ấy thành niên đã lập tức có Alpha phù hợp với mình và rồi từ đó rơi vào trong bể tình. Mà tôi đã làm nhà thiết kế cho đến tận bây giờ……”
“Bọn họ không có ghép đôi cho ngài sao?”
“Đương nhiên là có chứ, nhưng đều bị tôi từ chối rồi. Tôi không gặp được Alpha nào thích hợp với mình.”
Hóa ra không phải AO nào cũng sẽ rơi vào bể tình đến mức muốn sống muốn chết…… Cũng có những người chắp vá ở bên nhau. Cũng có những người là vì sự lựa chọn của chính mình.
Bạch Du lập tức cảm thấy có chút mới lạ. Nhưng nhà thiết kế nói tới đây liền không tiếp tục nói nữa. Bà ấy vòng ra sau lưng Bạch Du, tỉ mỉ đo đạc một hồi. Thước dây xẹt qua sống lưng cô, mang đến chút cảm giác ngứa ngáy.
Đúng lúc này, đột nhiên cô ngửi được hương hoa cam nhè nhẹ.
Là mùi truyền đến từ trên người nhà thiết kế.
“Ngài…… xịt nước hoa sao?” Bạch Du hỏi.
Sau khi hỏi xong, Bạch Du chợt có suy nghĩ: Câu hỏi này dường như có chút quen quen?
“Hả? Tôi có xịt nước hoa, nhưng không phải mùi thơm nồng." Nhà thiết kế sờ miếng dán ức chế sau gáy, có chút đau đầu mà nói:
"Đây chính là điểm xấu của việc độc thân —— tôi đã dùng quá nhiều thuốc ức chế, nên mấy tháng nay pheromone của tôi có chút hỗn loạn, thường xuyên phải dùng miếng dán ức chế. Nhưng mùi của miếng dán ức chế không dễ ngửi, cho nên tôi mới dùng nước hoa để che bớt mùi…… Nó rõ ràng đến vậy sao?”
Tác dụng phụ của các thuốc ức chế hiện đại đã giảm đi rất nhiều nhưng vẫn có thể xảy ra vấn đề nếu sử dụng trong thời gian dài. Đây chỉ là chuyện có tính xác suất, thường có thể được giải quyết bằng việc chạy chữa.
Nhà thiết kế vừa mới nói vậy, Bạch Du thật sự ngửi thấy mùi hoa lan thoang thoảng trên người bà ấy. Nhưng mùi hương này rất mờ nhạt đến mức gần như không ngửi thấy gì, ngược lại, mùi hương hoa cảm ngọt ngào kia lại rõ ràng hơn nhiều.
…… Nhưng đây là chuyện không có khả năng, cô chỉ là Beta, sao lại có thể ngửi thấy mùi pheromone được chứ?