Chương 26

Anh ta đi tới định khoác vai Earlsey. Lại bị Earlsey giơ tay gạt đi cái tay đang tiến tới gần, nói: “Đừng dựa gần quá, Zamchi."

“Cái tên này, sao vẫn luôn trưng ra cái vẻ xa cách ngàn dặm đấy chứ? Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh hơn cả sàn nhà, cẩn thận cả đời này không tìm được Omega đâu đấy.”

“Ừm cậu nhiệt tình, vậy cậu đã tìm được Omega chưa?”

“...... Lời này đúng là như xát muối vào tim mà.” Người độc thân từ trong trứng nước như Zamchi đau lòng không thôi, anh ta khoa trương mà ôm ngực, lên án người bạn tốt mà anh ta đã kết thân từ khi còn học ở trường quân đội,

“Cũng không phải là cậu không biết, chúng ta là Alpha cấp bậc cao, là những người khó tìm đối tượng nhất. Trung tâm kết đôi gen đã hoạt động hết công suất, nhưng để tìm được người có độ tương xứng cao vẫn là chuyện khả ngộ bất khả cầu*.

Người nhà tôi còn đang suốt ngày giục kết hôn đây, bảo tôi không nên kén cá chọn canh nữa. Nhưng cũng đâu phải là họ không biết, pheromone của chúng ta dọa người như vậy, bình thường Omega nhìn thấy chúng ta đều hận không thể lập tức trốn đi ——”

*khả ngộ bất khả cầu: Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được.

“Được rồi. Đừng có gộp chung tôi với cậu lại một chỗ.”

“Chậc. Cậu sẽ không cho rằng pheromone của cậu rất ôn nhu dịu dàng đấy chứ?”

“Cậu đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến Omega nữa. Bệ hạ đã giao quân đoàn thứ tư vào tay cậu rồi, cậu nên cẩn thận một chút thì hơn.”

“Yên tâm đi. Cho dù tính tình của bệ hạ có tệ đến đâu, thì cũng sẽ không đến mức chém đầu nhóm quân đoàn trưởng chúng ta."

“Nếu cậu thật sự nghĩ như vậy thì cậu cách cái chết cũng không còn xa nữa đâu.”

Hai người vẫn duy trì khoảng cách, câu được câu không mà trò chuyện, đi về phía thang máy.

“Đúng rồi, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Bỗng nhiên Zamchi mỉm cười, ghé sát vào người anh ấy, “Sao hôm nay cậu lại về sớm thế? Có phải là vì muốn về nhà gặp em gái không?"

Earlsey nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta: “Tin tức của cậu cũng nhanh đấy nhỉ.”

“Mọi người đều biết, con gái của công chúa Levina điện hạ và giáo sư Yaxin đã được tìm về. Một người là hậu duệ của cả phủ công tước và hoàng thất, cũng không biết hiện tại có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào phủ công tước đấy.” Zamchi nói, “Cứ mãi che giấu cũng không phải là biện pháp, dù sao thì em ấy cũng cần phải giao tiếp với mọi người bên ngoài chứ.”

“Tôi không định che giấu sự tồn tại của em ấy.” Earlsey hơi dừng lại và chọn cách nói thẳng: “Em ấy là một Beta.”

Zamchi dừng bước, hai mắt trừng to, “Không phải là đùa đấy chứ?”

Giây tiếp theo, pheromone sắc bén lạnh như băng truyền tới. Trong mắt Earlsey ẩn chứa sự cảnh cáo.

“Xin lỗi. Là tôi nói nhiều rồi.” Zamchi lập tức uể oải giơ hai tay lên làm ra vẻ đầu hàng, “Beta cũng khá tốt, có thể tránh được không ít phiền toái. Dù sao thì bình an vẫn là quan trọng nhất.”

Lúc này Earlsey mới thu hồi ánh mắt.

Zamchi chạy vài bước đuổi kịp anh ấy: “Nhưng điều này thực sự nằm ngoài dự đoán. Công chúa điện hạ và giáo sư Yaxin đều có cấp bậc tinh thần lực rất cao…… Cậu đã cho em ấy làm kiểm tra tinh thần lực chưa?”

Earlsey không để ý đến anh ta.

Thẳng đến khi hai người đi vào thang máy, ánh sáng lạnh chiếu xuống đỉnh đầu, chiếu cho Earlsey trông như một bức tượng băng.

“Tạm thời chuyện này không cần thiết.”

Earlsey nói, như là đang trả lời cho câu hỏi của Zamchi, nhưng cũng giống như đang nói cho chính mình nghe.

Lạnh lùng từ chối lời thỉnh cầu “Dẫn đi xem em gái cậu” của Zamchi, Earlsey lái ô tô bay về nhà. Sau khi trở về phòng thay quần áo xong đi ra, tình cờ đi ngang qua cửa sổ, nhìn thấy mảnh đất mới được mở rộng thêm ở phía không xa.

…… Năng lực làm việc của em gái nhà mình mạnh đến vậy sao?

Earlsey có chút ngoài ý muốn.

Chờ đến khi anh ấy nhìn thấy rõ bong bóng màu bạc che chắn cho mảnh đất kia, anh ấy lại không nhịn được mà cười thành tiếng.

Có nhiều người hầu chăm sóc cho mảnh đất này của cô như vậy mà cô còn sợ chúng không thể thuận lợi nảy mầm được sao?

Anh ấy nhớ tới, mẹ mình cũng giống vậy. Khi gặp phải thời điểm thời tiết thật sự không tốt, bà ấy cũng sẽ để lộ vẻ mặt buồn bã, lo lắng không biết những bông hoa do chính tay mình trồng có thể vượt qua được kiếp nạn này hay không. Nhưng mỗi khi người hầu muốn che chắn cho những cây hoa đó, bà ấy lại không cho, cho rằng mưa gió chính là sự rửa tội của thiên nhiên.

“Ánh mặt trời và sương sớm, gió bão và mưa rào, nở rộ rồi tàn phai,...... Mỗi bông hồng đều có số phận của riêng nó. Đây cũng là sự tự do duy nhất của chúng.” Mẹ anh ấy đã từng nói như vậy.

Mà Bạch Du lại khác với bà, dành cho những hạt mầm đó sự bảo vệ tối đa.

Tuy rằng để cho một bong bóng bạc lớn như vậy đứng lẳng lặng ở trong hoa viên có chút khôi hài, giống như một nhà kính chuyên để trồng rau, không tương thích với cảnh sắc xung quanh nhưng ở trong mắt Earlsey nó lại rất dễ thương.