Sau khi Bạch Du ngồi vào thư phòng của Earlsey, cũng có hai người hầu tiến vào chiêu đãi phục vụ cô, một người mang trà bánh vào xong liền rời đi, một người vào là để điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, mang gối tựa và thảm giữ ấm tới. Ít nhất cũng không khoa trương như những gì Bạch Du nhìn thấy trên TV, một quý tộc ít nhất cũng có đến hơn chục người hầu vây quanh…… nếu vậy thì cũng quá mất tự nhiên rồi.
Bạch Du nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nhìn giá sách được sắp xếp ngăn nắp, muốn lấy một cuốn sách ra đọc. Nhưng lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là cái gì mà lý luận quân sự, chiến lược chỉ huy……
Suy nghĩ một lúc, cô lấy cuốn “Lịch sử chiến tranh các thế kỷ” ra xem, phát hiện ra nội dung thú vị hơn cô những gì tưởng tượng, cô liền bất tri bất giác mà đọc liên tục mấy chục trang.
Đột nhiên, cửa thư phòng mở ra, bên tai truyền đến tiếng bước chân lưu loát nhanh nhẹn nhưng không vội vã.
Bạch Du theo bản năng đặt cuốn sách xuống bàn, ngẩng đầu nhìn.
Một chàng trai có mái tóc dài màu bạc đi tới, đôi mắt xám nhạt lạnh lùng như mặt hồ đã đóng băng. Anh ấy mặc trên người bộ quân trang, áo khoác đã cởi ra được khoác trên khuỷu tay, khuy áo đầu tiên có viền vàng của chiếc áo sơ mi trắng đã được cởi ra, để lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh.
Bạch Du thầm nghĩ trong lòng, vì sao người làm “quan” ở Đế Đô đều có ngoại hình như người mẫu nam vậy. Trong truyền thuyết nói bọn họ rất giỏi đánh nhau, nhưng cơ thể này thoạt nhìn thật sự không có bao nhiêu cơ bắp nha? Chẳng lẽ cấu trúc cơ thể Alpha khác hẳn với người thường sao? Tuy rằng cô cũng chưa từng thấy qua Alpha nào khác……
Đang nghĩ ngợi lung tung, cô mơ hồ ngửi được một mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt. Mùi hương này lạnh đến tận xương tủy, giống như là đang nhai đầy một mồm đá lạnh, nhưng sau khi ngửi mùi hương lạnh lẽo kia, lại có dư vị tươi mát nhàn nhạt, có chút giống với bạc hà nhưng cao cấp hơn.
…... Không phải anh ấy vừa mới trở về từ quân đội sao, đã mấy ngày không được nghỉ ngơi hẳn hoi, chẳng lẽ trước khi đi gặp em họ đã cố tình xịt nước hoa sao? Thật sự rất chú trọng đến hình tượng nha.
Earlsey cũng dừng lại. Anh ấy theo bản năng mà dừng bước chân.
Anh ấy vừa mới phát hỏa bên chỗ quân đội xong, cả người đều là pheromone hung bạo. Những Alpha hoặc Omega ngẫu nhiên đi ngang qua đều sẽ cố nén sợ hãi mà né xa ba thước. Nếu em trai anh ấy đang được nghỉ ở nhà, chỉ sợ cả hai sẽ vì nguyên nhân này mà đánh một trận…… Vậy nên Earlsey đã dừng bước chân, theo bản năng cảm thấy hẳn là mình nên loại bỏ mùi pheromone trên người trước rồi hẵng đến.
Nhưng thiếu nữ trước mắt lại nhìn anh ấy với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt giống như hắc thạch kia còn có chút tò mò.
Đúng rồi.
Người em họ mới ra lò này của anh ấy là một Beta. Cô không cảm nhận được pheromone.
Earlsey chợt thở phào nhẹ nhõm.
“Lần đầu gặp mặt, Ninh Hi.”
Anh ấy tự cho rằng giọng điệu của mình đã đủ dịu dàng, nhưng trên thực tế khuôn mặt vô cảm vẫn đầy vẻ xa cách và thờ ơ, khiến anh ấy thoạt nhìn như một quý tộc điển hình, cao quý và ưu tú không thể với tới…… Nếu Bạch Du thật sự là một thiếu nữ lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, không biết vì về thế sự, có lẽ vừa bị anh ấy liếc nhìn một cái đã lập tức tự ti mà cụp đuôi.
Nhưng Bạch Du không phải là người thường, cô đã quen với việc gặp nhiều kiểu người khác nhau: “Lần đầu gặp mặt, anh trai.”
Earlsey, người được gọi là “anh trai”, hơi khựng lại một chút.
Tầm mắt không tự giác được mà rời khỏi Bạch Ngọc, trôi đi nơi khác.
Bạch Du: “?” Ý gì vậy, không muốn nhìn thấy cô luôn sao?
Nhưng dù biểu hiện của Earlsey có kỳ quái đến đâu thì Bạch Du cũng sẽ không quá để tâm, vì Alfred đã tiêm phòng cho cô một mũi từ trước.
“Đúng rồi, có thể đừng gọi em là ‘Ninh Hi’ được không? Hiện tại em tên là Bạch Du. Em đã quen với cái tên này rồi.”
“…… Ừm.” Earlsey đáp, cất bước đi đến phía sau bàn làm việc. Không biết có phải là do ảo giác của Bạch Du hay không, anh ấy bước đi rất cẩn thận, giống như một con mèo nhẹ nhàng đi trên vách tường, như thể chỉ cần một bước đi sai lầm thôi cũng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách với Bạch Du khoảng bốn năm bước chân.
…… Rõ ràng đây là thư phòng của anh ấy.
“Tiểu Du.” Anh ấy mở miệng, “Anh có thể gọi em như vậy được không?”
“Đương nhiên rồi.” Bạch Du nhẹ nhàng đáp ứng, nhìn vẻ mặt tự nhiên phóng khoáng không chút mây mù của cô, Earlsey cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm.