Kết thúc ngày cuối cùng của chuyến hành trình, đoàn người bọn họ đáp xuống sân bay nhập cảnh lớn nhất Đế Đô.
Đế đô không phải là một hành tinh, mà là một dải thiên hà, được hình thành bởi một hành tinh chủ đạo và rất nhiều vệ tinh quay xung quanh nó, số lượng dân cư lưu động di chuyển mỗi ngày rất lớn. Nếu đi qua cửa thông hành bình thường, thì sẽ mất khoảng ba tiếng kể từ khi lấy số xếp hàng, chờ kiểm tra đến khi nhập cảnh thành công. Nhưng đám người Bạch Du đi qua cổng thông hành chuyên dụng của gia tộc Irlo nên có thể bỏ qua những quy trình rườm rà này, được bật đèn xanh suốt chặng đường, không bị cản trở.
Trang viên của gia tộc Irlo nằm ở trung tâm nội thành, mà Alfred phải đi về đất phong của công chúa Levina, ông ấy vẫn còn cần phải quản lý tài sản do công chúa để lại ở đó.
“Tôi sẽ sớm quay lại Đế Đô." Trước khi chia tay, Alfred hứa với Bạch Du, “Ngài hãy ổn định ở đây trước đã. Nếu gặp phải chuyện gì phiền lòng hoặc gặp rắc rối gì xin hãy liên hệ kịp thời với tôi.”
Eri cũng cần phải đi theo Alfred rời đi. Alfred muốn trở thành người giám hộ hợp pháp của Eri thì vẫn còn cần đi thực hiện một số thủ tục nhận nuôi.
Vậy nên chỉ còn lại Nolan và Bạch Du cùng nhau tiến vào phủ công tước —— là một tòa cung điện hình vòm nhọn theo phong cách châu Âu cổ điển với cấu trúc đối xứng, đường nét rõ ràng, những bức phù điêu hoa lệ lộng lẫy tăng thêm vẻ đẹp uy nghiêm, hoành tráng nhưng tổng thể vẫn lấy sự thanh lịch, hài hòa làm chủ đạo.
“Bản thân phủ Công tước được xây dựng theo phong cách cổ điển.” Nolan dẫn cô đi qua sân trước đầy hoa, tri kỷ mà thả chậm bước chân, nói với giọng điệu ôn hòa, “Ở thời đại này, phong cách này không quá phổ biến.”
Đúng là như vậy. Đế Đô là một thành phố phồn hoa, bất kỳ nơi nào cũng có đủ các loại công nghệ cao. Vốn đã quen nhìn thấy các tòa kiến trúc với đủ các loại hình thù kỳ quái ở thời đại kinh tế, nhưng khi bước chân vào nơi này, Bạch Du thậm chí còn có một loại cảm giác thân thiết kỳ lạ.
“Anh thường xuyên tới đây sao?” Bạch Du tò mò hỏi anh ta.
Nolan trả lời: “Thỉnh thoảng có đến.”
Vẻ mặt anh ta có chút lạnh nhạt, làn da rất trắng, nhưng đôi mắt xanh dương đậm giống như biển sâu phủ đầy sương mù, hoa lệ ưu nhã, xinh đẹp đến mê người…… nhưng cảm giác mê người này đã bị phai nhạt bởi sự xa cách anh ta cố tình duy trì.
Anh ta không nói bất kỳ một câu nào thừa thãi. Mỗi lần mở miệng đều có logic rõ ràng, ngữ khí khiêm tốn, không mang theo bất kỳ một tia tình cảm cá nhân nào, nên hai người cũng không nói chuyện với nhau nhiều.
Thẳng đến khi anh ta dẫn Bạch Du đi đến trước một cánh cửa màu nâu, nói: “Đây là thư phòng của Đô đốc Earlsey, mời ngài vào ngồi trước một lát. Tôi còn cần phải quay lại vị trí của mình để xử lý công việc, nên tôi liền đưa ngài đến đây trước.” Nói xong, anh ta dừng lại một chút, rồi lại nói thêm vài câu ——
“Mấy năm gần đây thân thể của lão công tước không được tốt, vẫn luôn ở bên ngoài dưỡng bệnh giải sầu. Đô đố Earlsey nhất định muốn được thông báo khi ngài về nhà.”
“Về phần bản thân Đô đốc, gần đây chiến trường hoang dã đang có dị động, các quân đoàn đang tổ chức hội nghị khẩn cấp để tìm ra cách ứng phó.”
“Còn một người anh họ khác của ngài, Arnold, đang học ở trường quân đội Saran của Đế quốc. Sắp tới tất cả các học viên của trường quân đội đều sẽ tiến hành kỳ thi cuối kỳ, chắc là phải đến tuần sau ngài ấy mới có thể trở về.”
Đây có lẽ là câu dài nhất mà Nolan nói gần đây.
“Anh là đang muốn giải thích rằng họ không cố ý để tôi một mình?" Bạch Du cười tủm tỉm nhìn về phía anh ta.
Nolan rũ mắt: “Tôi chỉ là cung cấp những thông tin mà có thể ngài sẽ cần biết thôi.”
“Được rồi.” Mắt thấy Nolan chuẩn bị xoay người rời đi, Bạch Du duỗi tay ngăn anh ta lại, “Không thêm phương thức liên lạc sao?”
Nolan xoay người, dường như có chút nghi hoặc mà nhìn về phía cô.
“Tôi vừa mới đổi sang một quang não mới.” Bạch Du nói, “Trước mắt, trong danh bạ của tôi chỉ có mỗi Alfred và Eri, ít ỏi đến đáng thương, một chút cảm giác an toàn cũng không có.”
“……”
Do dự một lát, cuối cùng Nolan đã trao đổi phương thức liên lạc với cô.
Lúc này Bạch Du mới hài lòng mà thả người đi.
Hiện tại, chỉ còn lại một mình cô trong dinh thự to lớn này.
Thật ra dọc đường đi cô cũng có nhìn thấy vài người hầu. Nhưng dinh thự của gia tộc Irlo chỉ là có kiến trúc phục cổ thôi chứ bên trong vẫn có rất nhiều thiết bị gia dụng thông minh nên việc dọn dẹp rất dễ dàng, vì vậy nên số lượng người hầu ở trong nhà được giữ ở một số lượng nhất định.