Chương 15

Nhiều sách như vậy đương nhiên là cô không thể đọc hết từng chữ một được, cơ bản đều là đọc những đoạn ý chính mà Alfred đánh dấu, thời gian còn lại thì cùng ông ấy học về thường thức và các lễ nghi. Alfred là một giáo viên tốt, mọi thứ ông ấy dạy đều có tính áp dụng cao, đảm bảo Bạch Du sẽ cần phải sử dụng đến nó ngay lập tức.

“Cảm ơn lời khen của ngài.” Alfred cười, “Tôi rất vui vì có thể được dạy học cho ngài những ngày qua.”

Eri khó hiểu: “Gấp gáp như vậy làm gì chứ, không phải là sau này vẫn còn rất nhiều thời gian sao?”

“Alfred không thể đi theo tớ về nhà. Ông ấy còn có chuyện cần làm.” Huống hồ ông ấy là quản gia của hoàng thất, không phải là người hầu của gia tộc công tước.

“Sao lại vậy?” Eri líu lưỡi, dù chỉ mới tiếp xúc có vài ngày ngắn ngủi nhưng cô ấy cũng rất có hảo cảm với Alfred, vị quản gia thông thái và ân cần săn sóc này, rất nhanh cô ấy liền nhớ đến bản thân, cô ấy chỉ vào chóp mũi của chính mình, “Vậy còn tớ thì sao? Tớ phải làm sao bây giờ?”

Bạch Du khẽ nhắm mắt lại, ngả lưng vào ghế dựa, dùng lòng bàn tay ấm áp đỡ trán: “Cậu sẽ đi cùng với Alfred.”

Eri có chút kinh ngạc, nhíu mày nói: “Vì sao chứ, cậu muốn trở về gia tộc Irlo một mình sao?”

"Trên lý thuyết, nơi đó là nhà của tớ, cũng không phải đầm rồng hang hổ gì cả.” Bạch Du nói.

“Nhưng ở cái “nhà” đó cậu cũng không quen biết một ai cả……”

Qua mấy ngày nay, Eri cũng đã hiểu được đôi phần về tình cảnh của Bạch Du.

Rốt cuộc, cha ruột của cô đã không còn nữa, những thành viên còn lại trong gia tộc Irlo chỉ có thể nói là có quan hệ huyết thống với cô chứ không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào. Trước đó công chúa thật sự đã bảo vệ con mình rất chặt chẽ, lần đầu tiên người của gia tộc Irlo thu được tư liệu về cô đã là khi cô sống chết không rõ….

Gia tộc Irlo không nhất định là một nơi tốt để đi. Nhưng vẫn là câu nói kia, hoàn cảnh tốt hay xấu đều là dựa trên sự so sánh, dù gia tộc Irlo có như thế nào thì hẳn là vẫn tốt hơn so với vị hoàng đế chuyên đi gϊếŧ người thân kia không phải sao?

“Đừng chỉ nghĩ về tớ, cậu tự nghĩ cho chính mình đi.” Bạch Du nói, “Cậu còn phải đi học nữa đó.”

Eri ngu người: “Học cái gì cơ?”

“Cậu mười sáu, tớ mười lăm.” Bạch Du thản nhiên nói, “Chúng ta đều nằm trong độ tuổi cần tiếp nhận giáo dục bắt buộc, cần phải đi học. Cậu có thấy hứng thú với chuyên ngành nào không?"

Những người trẻ tuổi ở Đế quốc thường bắt đầu lên kế hoạch cho sự nghiệp của mình từ rất sớm, việc lựa chọn các khóa học ở trường trung học của họ sẽ bị ảnh hưởng bởi điều này.

Hiện tại Eri không rảnh để lo lắng cho Bạch Du nữa. Cô ấy nên lo lắng cho chính bản thân mình. Cô ấy đã mười sáu tuổi rồi mà còn không biết trường học là như thế nào.

Thật ra Eri rất thông minh, cô ấy luôn làm mọi việc một cách có trật tự và có thể nhanh chóng học hỏi mọi thứ. Mục đích các cô mở trạm sửa chữa cũng rất đơn giản, chính là muốn kiếm tiền để rời khỏi hành tinh G. Bạch Du là vì một cuộc sống sinh hoạt bình an, còn Eri thì có chí hướng lớn hơn, muốn đi nhìn ngắm thế giới rộng lớn bên ngoài. Nhưng khi thế giới rộng lớn mở ra với mình, cô ấy lại ngơ ngẩn như một con ruồi không đầu.

“Cảm thấy bối rối cũng là chuyện bình thường. Người trẻ tuổi như hai người đều sẽ phải trải qua loại cảm xúc này.” Giọng điệu của Alfred như có sức mạnh trấn an lòng người, ông ấy rót một tách trà nóng, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Eri, “Không cần lo lắng, chúng ta có thể từ từ suy xét. Trước khi cô hoàn toàn thích ứng, tôi rất vui lòng được làm người giám hộ và người dẫn đường cho cô ở Đế Đô.”

Bối rối mờ mịt như Eri thật ra rất phù hợp với tuổi tác hiện tại của các cô.

Ngược lại là Bạch Du, đối mặt với thân phận cao quý từ trên trời rơi xuống, cha mẹ chết sớm, người chú chuyên gϊếŧ người thân, người nhà không rõ tính cách, cô lại chọn cách chăm chỉ nghiên cứu sách vở, đồng thời chủ động thỉnh giáo Alfred về lễ nghi và phong tục tập quán ở Đế Đô. Không giống như là đang chờ được về nhà, càng giống như là đang chuẩn bị cho một trận đánh ác liệt hơn.

…… Đây chính là con gái của Levina điện hạ và Yaxin tiên sinh.

Vốn cô nên được lớn lên trong sự sủng ái, nên thiên chân vô tà, vô lo vô nghĩ.

Alfred nhắm mắt lại, những chuyện đã qua lại ùa về như một cơn gió bụi. Đoạn tình yêu kia lúc đầu tốt đẹp bao nhiêu thì cuối cùng lại có bấy nhiêu đau khổ.

Nếu quyền giám hộ tiểu thư nằm trong tay ông, ông hận không thể lập tức dẫn theo tiểu thư rời xa Đế Đô.

Alfred Cornell đặt ấm trà xuống. Động tác trầm ổn, không có một giọt nước nào bị rớt khỏi ấm trà.

Có lẽ là nhìn ra được sự đau buồn đang lắng đọng trong lòng ông ấy, Bạch Du khẽ hỏi: “Alfred, ông làm sao vậy?”

“Không có gì thưa Tiểu thư.”

Alfred nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.