Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lâm Bán Tiên Xem Bói

Quyển 4 - Chương 26

« Chương Trước
Quan hệ giữa hai người bọn họ, chẳng qua chỉ là Tiền Văn Hiên tình nguyện dây dưa mà thôi.

Người xem trong phòng cảm thấy thổn thức, cũng sợ tính cách cố chấp của Tiền Văn Hiên sẽ làm ra chuyện tổn thương người khác, vội vàng khuyên nhủ.

[Người anh em, người ta khéo léo từ chối không làm cậu khó xử là giữ thể diện cho cậu, không phải lạt mềm buộc chặt.]

[Thời buổi này có ai không để di động trong người, người ta chưa bao giờ trả lời tin nhắn trong vòng vài giây, thì là không muốn trả lời cậu.]

[Cần phải nói những điều khó nghe vào mặt bạn trước khi bạn nhận ra rằng mọi người đang từ chối bạn không? Và cô ấy nói "Tôi không muốn yêu bây giờ" có nghĩa là "Tôi không muốn yêu bạn" thay vì "Tôi sẽ nói chuyện với bạn sau".]

[Tôi là nam, nhưng người con gái này làm việc thật sự không thể chê.]

….

Những lời của người xem trong phòng nói, cũng không biết Tiền Văn Hiên nghe lọt bao nhiêu.

Anh ta lại gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Du, đối phương đã cho anh ta vào danh sách đen.

Mạnh Tiểu Du đoán chừng cũng không nghĩ tới sự từ chối khéo léo của mình ở trong miệng Tiền Văn Hiên biến thành lạt mềm buộc chặt, cho nên dứt khoát cũng không để ý đến tình cảm của bạn học cùng lớp, trực tiếp chặn số.

Lần này, Tiền Văn Hiên hoàn toàn tin tưởng Mạnh Tiểu Du thật sự không thích mình.

Lâm Thanh Vãn cũng không nói gì.

Chuyện cũng không có gì to tát, chờ sau này cậu ta trải qua nhiều trong cuộc sống một chút sẽ phát hiện.

Trên thế giới này có nhiều chuyện thất bại như vậy, chuyện này tính là gì?

Tắt kết nối cuối cùng của hôm nay, thiếu chút nữa là đến mười hai giờ trưa.

Sau khi duỗi thắt lưng lười biếng Lâm Thanh Vãn có cảm giác thật vui vẻ khi "cuối cùng cũng tan làm", cô ấy hướng về người xem trong phòng vẫy vẫy tay:

"Tạm biệt, tôi muốn đi ăn lẩu!"

Người xem còn đang suy nghĩ làm thế nào để Lâm Thanh Vãn tăng ca, mọi người nhất thời kêu rên một mảnh.

[Tôi câu cá xem cô phát sóng trực tiếp, cho tới giờ buổi trưa cứ như vậy trôi qua hu hu hu. Nếu không cô lại tăng ca, để cho tôi buổi chiều cũng có thể tiếp tục câu cá?]

Lâm Thanh Vãn cười cười:

"Đừng câu cá nữa, đi làm đi.”

Dừng một chút, Lâm Thanh Vãn lại bổ sung một câu:

"Đi làm đi, tôi thay ông chủ cầu xin cậu.”

[Đi làm là không có khả năng đi làm, tôi chỉ muốn nhìn Lâm tiên nữ đi làm.]

Lâm Thanh Vãn:

"Từ chối.”

Vốn dĩ Lâm Thanh Vãn vẫn muốn cùng bọn họ trò chuyện vài câu, nhưng bụng reo lên một tiếng "ùng ục", làm cho cô buông tha loại ý nghĩ này.

Bây giờ cô ấy chỉ muốn đi ăn.

Tiếng bụng Lâm Thanh Vãn kêu "ùng ục" đặc biệt lớn, thông điện thoại di động truyền tới lỗ tai mấy trăm vạn người, khu bình luận lập tức không ai bảo cô ấy tăng ca nữa.

[Lâm tiên nữ sao cô còn đói? Nhiều trà sữa như vậy cô uống xong đi đâu rồi?]

Lâm Thanh Vãn không biết mười cốc trà sữa đối với người bình thường mà nói là cái gì lượng, cũng không biết cơ thể này của cô ấy cùng người bình thường khác nhau. Lúc này chỉ đặt trọng điểm tại sao uống trà sữa lại no được.

Cô tò mò chớp chớp mắt, nói,

"Tiên nữ uống trà sương sẽ không no.”

Lập tức có người phản bác cô:

[Đó không phải sương, đó là trà sữa.]

Lâm Thanh Vãn trả lời anh:

"Đó cùng lắm chỉ là sương sớm vị trà sữa.”

Người xem:

"......”

Được rồi, cô là tiên nữ, cô đúng hết.
« Chương Trước