“Bọn họ cầm thuốc về bôi nhưng không những không tốt lên, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí xuất hiện tình huống da thịt toàn thân bắt đầu lở loét. Tây y không có biện pháp, bọn họ đành phải nhờ Đông y giúp đỡ. Nhưng tất cả Đông y gần đó đều nói, chỉ có nhà cậu mới có thể chữa khỏi.”
Thi Hãn Hải bị lời nói của Lâm Thanh Vãn làm cho có chút nghi hoặc.
Cậu nhớ tới những cuốn sách y mình thường đọc, nghi hoặc hỏi:
"Là cái loại bệnh ngoài da thường thấy, không phải sắc chút thuốc uống thì sẽ khỏi được sao?"
Lâm Thanh Vãn gật đầu.
Thi Hãn Hải nghi hoặc càng sâu:
"Nhưng bọn họ vì sao lại không khỏi?”
Lâm Thanh Vãn nói:
"Vậy phải hỏi bố cậu. Tôn chỉ của ông nội và bố cậu khi mở y quán chính là: Nguyện thiên hạ không bệnh không tai. Năm đó điều kiện nhà ai cũng không tốt, có một chút bệnh nhẹ chỉ cần chịu đựng một chút là tốt rồi, ai nỡ đi gặp đại phu? Cũng chỉ có cha cậu và ông nội gặp người nghèo khổ nhiều khi không lấy một xu, hoặc là chỉ nhận tiền dược liệu. Nhiều năm như vậy trôi qua, xung quanh đấy người nhận ân huệ của nhà cậu còn ít sao?"
Thi Hãn Hải nghe Lâm Thanh Vãn miêu tả chứng bệnh kia, trong lòng đã có ý nghĩ táo bạo.
Lúc này, bởi vì Lâm Thanh Vãn miêu tả, cái ý nghĩ táo bạo kia càng ngày càng mãnh liệt.
Lâm Thanh Vãn cười cười:
"Đúng như cậu nghĩ. Khi bố cậu gặp phải chuyện như vậy, mọi người đều rất đau lòng, bọn họ đang dùng phương thức của mình cứu bố cậu.”
Thi Hãn Hải chợt nhận ra và cảm thấy trong lòng mình thật ấm áp.
Thật ra khi phát sinh loại chuyện này Hãn Hải không có cảm xúc gì đều là giả.
Thậm chí Hãn Hải từng hoài nghi nguyên tắc đối nhân xử thế của mình có phải ngay từ đầu đã sai rồi hay không?
Có nên đối xử tử tế với một người lạ hay không?
Thậm chí còn cảm thấy, bố không nên mang sự tốt bụng ấy đi cứu người.
Nhưng không nghĩ tới, những người đã từng được đối xử lương thiện, lại sẽ dùng phương thức riêng của mình, báo đáp lại sự hiền lành lương thiện lúc trước.
Bố của Thi Hãn Hải rất nhanh trở về.
Ông đã chữa bệnh cho gia đình kia, nhưng cũng tính phí đắt đỏ.
Sau khi người nhà kia rời đi, bố Thi Hãn Hải đem số tiền này thưởng cho Lâm Thanh Vãn.
Lâm Thanh Vãn bị phần thưởng lớn này làm cho có chút mơ hồ, sau đó cười cười:
"Số tiền này, tôi sẽ giúp anh quyên góp.”
Cuối cùng, trước khi cúp máy, Lâm Thanh Vãn hỏi Thi Hãn Hải.
“Sau này cậu muốn làm gì?”
Thi Hãn Hải không chút do dự trả lời:
"Trung y.”
Cậu ta nói:
"Quy tắc nghề nghiệp là điều nên làm, đặc biệt là loại nghề y cứu người này. Tôi sẽ học tập chăm chỉ, cố gắng có đủ trình độ hành nghề y cứu người."
Lâm Thanh Vãn hỏi hắn:
"Tây y không giống sao có thể trị bệnh cứu người?”
Thi Hãn Hải:
"Nhưng tay nghề tổ tiên truyền lại, không thể cứ như vậy biến mất. Mặc kệ Tây y hay Trung y, chỉ cần có thể cứu người là tốt rồi.”
……
Hôm nay tổng cộng có bốn lần xem bói, so với ba lần trước Lâm Thanh Vãn nhiều hơn dự định một lần.
Lờ đi tiếng kêu rên của người xem trong phòng trực tuyến, Lâm Thanh Vãn lắc lắc cái cổ mỏi nhừ, nhấn nút dừng phát sóng.