Quyển 1 - Chương 2

Tớ Reup lại thôi ạ

4. Nhìn Lại.

Không cần Lâm Thanh Vãn nói, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nghe nói như thế, cũng không nhịn được muốn xù lông.

“Anh hối hận là bởi vì mình làm sai sao? Rõ ràng chỉ là bởi vì anh bị mất công việc nên mới hối hận!”

“Tôi hiện tại chỉ hận không thể xuyên qua màn hình gi êt ch êt anh!”

"Tốt nhất mày nên cầu nguyện rằng mày không gặp tao trên đường, nếu không, tao nhất định sẽ cho mày nếm thử việc bị ném xuống mặt đất là như thế nào, bị giẫm lên đầu nó sẽ ra sao!"

"Có phải chỉ có một mình tôi tập trung vào tính chính xác của việc đoán mệnh của streamer không?"

“Diễn đi, tiếp tục diễn đi, tôi sẽ xem mấy người diễn.”

Sau khi được nhắc nhở như vậy, mọi người mới ý thức được nữ streamer lừa đảo trong miệng bọn họ lại thật sự biết đoán mệnh!

Nếu không làm sao có thể đem những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn của người này nói rõ ràng như vậy?

Ngay cả mẹ anh ta, cũng không chắc có thể nhớ rõ ràng được như vậy đâu?

Mã Vĩnh Hằng nhìn những lời mắng hắn trong phòng phát sóng trực tiếp, gân xanh nhảy dựng lên, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

“Mọi người, còn có những người mắng tôi trên mạng, đều ăn no rửng mỡ! Cuộc sống của tôi gian nan như vậy, không phải chỉ là gi êt ch êt một con mèo hoang thôi sao? Chuyện bé xé ra to như vậy làm gì? Chờ cuộc sống của các người không như ý đi, nói không chừng còn ác hơn tôi đó.”

Lâm Thanh Vãn thật sự bị hắn chọc giận.

“Tối thiểu anh còn có tay có chân, tuổi còn trẻ, còn có nhiều cơ hội chuyển mình. So với những người tuổi già sức yếu, người có thân thể tàn tật không biết còn may mắn hơn bao nhiêu lần!"

"Bọn họ cho dù là sống trong vũng bùn, nhưng tâm trí luôn hướng về ánh mặt trời, nỗ lực hướng lên trên. Không giống như anh, tam quan hẹp hòi đến mức làm cho người ta khϊếp sợ. Những người vì mèo hoang lên tiếng, không phải bọn họ là thánh mẫu, cũng không phải vì bọn họ có tiêu chuẩn kép, đơn giản chỉ là bởi vì bọn họ vẫn là người."

Một đoạn văn, Lâm Thanh Vãn nói được có lý có tình, không những không vô cớ mắng Mã Vĩnh Hằng một trận, mà còn là có lý có chứng cứ rõ ràng.

Mã Vĩnh Hằng bị nói cho đến mức câm miệng không trả lời được, trong phòng phát sóng trầm trồ khen ngợi.

Nhìn phần bình luận mắng mình, Mã Vĩnh Hằng dứt khoát bất chấp tất cả.

“Là tao làm thì thế nào? Ai bảo đó là con mèo hoang? Ai bảo nó chọc tao? Tao không chỉ có lần này làm như vậy đâu, tiếp theo tao còn có thể làm được ác hơn nữa đó! Mấy người tốt nhất mong tao không gặp phải mèo hoang nữa, nếu không tao gặp một con gi ê t một con, gặp hai con gi êt hai con.”

Không biết Mã Vĩnh Hằng đang suy nghĩ cái gì trong đầu, hắn càng nói càng hưng phấn, trong đôi mắt có chút vẩn đυ.c lại có chút tỏa sáng.

"Con kế tiếp sẽ không đơn giản là gi êt ch êt như vậy đâu, tao còn muốn cho nó ch êt thảm hơn, ai bảo nó chọc tới tao? Đến lúc đó tao sẽ gửi cho tụi mày xem!”

Cách màn hình, dăm ba câu của Mã Vĩnh Hằng gần như khiến người xem trong phòng phát sóng tức nổ tung.

“Trời ạ, mày dám làm thử xem!”

"Đáng hận hiện tại không có một điều khoản pháp luật nào có thể bảo hộ cho mèo con. Nếu không tôi làm luật sư coi như là liều hết dành cả đời học tập, cũng nhất định cho anh ta ngồi tù!"

“Loại người này, chính là kẻ gi êt người tiềm tàng phải không?”

“Trong lòng mỗi người đều có sát nhân! Đến bây giờ là không có nguyên nhân ra tay thôi, không là sẽ gi êt người đền mạng. Hơn nữa các chú cảnh sát tương đối lợi hại, bọn họ chạy không thoát được đâu!"

“Quá đáng hận!”

Nhìn trên màn hình những người này ghét cái ác đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm được cái gì, Mã Vĩnh Hằng nội tâm biếи ŧɦái chiếm được sự thỏa mãn cực lớn.

Hắn đột nhiên nở nụ cười, thoạt nhìn rất vặn vẹo.

“Mau đưa tiền cho tao, nếu không, hiện tại tao sẽ đi gi êt ch êt một con mèo đê tiện cho bọn mày xem.”

Trên phần bình luận bởi vì những câu mắng quá khó nghe, tất cả đều là ***.

Mã Vĩnh Hằng:

"Tao chính là thích mấy người các ngươi ghét tao đấy, nhưng lại không gi êt được tao. Thế nào? Có bản lĩnh thì bắt tao ngồi tù đi?"

Lượt bình luận: I ** Your Mother

Mặt Lâm Thanh Vãn không chút thay đổi đột nhiên lên tiếng:

"Sắp rồi, rất nhanh sẽ có chính sách liên quan. Loại biếи ŧɦái như anh chỉ biết khi dễ kẻ yếu, tâm lý vặn vẹo trốn không thoát được trừng phạt đâu.”

Mã Vĩnh Hằng không chút sợ hãi:

“Vậy thì sao?! Đó cũng là chuyện của sau này, có thể quản được tao ở hiện tại sao?"

"Mau đưa tiền cho tao, một người một trăm, thiếu một người tao sẽ đi gi êt ch êt một con mèo hoang!"

Có một bộ phận mềm lòng, đã run rẩy chuyển tiền. Tuy rằng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, có chuyển tiền cũng không thể giải quyết vấn đề từ bên trong. Nhưng không chuyển tiền, bọn họ lại không thể vượt qua được rào cản tâm lý này. Bọn họ còn ôm một tia hy vọng, hy vọng người này có thể có một chút nhân tính. Vì lợi ích của những con mèo, đừng làm hại mèo con nữa. Một bộ phận người xem khác tức giận đến đau tim, bọn họ một mặt đau lòng cho bọn mèo, mặt khác lại cảm thấy không nên dung túng loại ác nhân này. Nếu như vì hắn uy hϊếp mà chuyển tiền thì về sau sẽ càng ngày càng nhiều loại người như hắn. Cứ thế mãi, không chỉ không thể cứu được mèo, ngược lại còn hại chúng nó hơn! Trong lúc hoảng loạn, chỉ có Lâm Thanh Vãn thản nhiên nói một câu:

"Báo ứng, mặc dù chậm nhưng sẽ đến."

Liên tiếp nhận được không ít tiền từ người xem gửi tới, Mã Vĩnh Hằng, người đã tìm được con đường phát tài, đang có tâm trạng rất tốt.

“Báo ứng? Tôi đã gi êt ch êt mèo rồi, báo ứng ở đâu? Sao tôi không thấy báo ứng ở đâu cả?”

Lâm Thanh Vãn đưa ngón tay chỉ phía sau hắn:

"Anh nhìn về phía sau đi.”

Mã Vĩnh Hằng khinh thường hừ lạnh một tiếng:

“Cô coi tôi là học sinh tiểu học hả, chút mánh khoé nhỏ này cũng muốn lừa tôi?"

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng từ phẫn hận biến thành "Ha ha ha ha ha" trong lòng Mã Vĩnh Hằng bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu. Hắn thở hổn hển bỏ lại câu "Giả thần giả quỷ, đừng tưởng rằng làm như vậy là tôi sẽ tin các người." để cho mình thoáng an tâm. Sau đó hắn cau mày, vẻ mặt ác độc quay đầu lại. Một giây sau, hắn gần như trợn to mắt nhìn.

A a a a a a!!!

5 Nếu bạn không gọi cảnh sát, bạn sẽ kết thúc?

“A a a a a a!!!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mã Vĩnh Hằng cũng mặc kệ chiếc giường treo lơ lửng phía sau, nhắm mắt lại nằm thẳng về phía sau, "Đông" một tiếng ót đập xuống đất, điện thoại di động cũng rơi xuống đất theo, cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp đầu váng mắt hoa.

Tiếng "Đông" liên tiếp và sau đó "Rầm" một tiếng, nửa viên gạch bị ném qua vai Mã Vĩnh Hằng đập thẳng vào mặt gương dán trên mặt tường kia. Tấm gương "Rầm" một tiếng vỡ nát đầy đất, trên mặt tường trắng nõn lưu lại một vết nhỏ màu đỏ gạch, ngay cả lớp sơn tường cũng bị bong ra một chút, có thể thấy được người đó ném gạch mạnh đến mức nào.

Nếu như không phải Mã Vĩnh Hằng vừa rồi không nhanh chóng trốn kịp, thì đoán chừng nửa viên gạch này đã đập vào đầu hắn rồi.

Đáng tiếc, không đập trúng.

Đây là suy nghĩ chung của hàng ngàn hàng vạn người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.

Cũng không phải bọn họ không đủ lương thiện, mà là do hành động của Mã Vĩnh Hằng thật sự rất đáng hận.

Mã Vĩnh Hằng từ trên mặt đất bò lên cũng không để ý đầu đập đến choáng váng, chống hai mắt hiện đang đầy sao vàng bay quanh vừa lăn vừa bò bám vào cửa sổ nhìn xuống.

Vừa nhìn xuống cửa sổ, Mã Vĩnh Hằng thiếu chút nữa ngã xuống.

Tại sao lại có nhiều người như vậy?

Hơn nữa trong tay những người này còn cầm các loại công cụ.

Những người đó rất tinh mắt, Mã Vĩnh Hằng vừa mới ngó đầu ra đã bị bọn họ nhìn thấy. Người cầm đầu kia để đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn, đến mức làm tay áo ngắn phồng lên có chút biến dạng, trên cánh tay lộ ra hình xăm một con rồng. Vừa nhìn là biết đây chính là đại ca xã hội không dễ chọc.

Đại ca xã hội giơ tay lên chỉ, lời nói mạnh mẽ và rõ ràng, mang theo lửa giận.

"Con chó kia ở chỗ đó, xông lên!"

Những người khác cầm trong tay các loại công cụ đi theo đại ca xông về phía trước, trong miệng còn không quên mắng chửi.

“Xông lên, gi êt ch êt con chó này!”

"Tên khốn này, đáng bị gi êt mười lần! Lại còn trốn rất giỏi nữa chứ, nếu không phải Tiểu Mễ dẫn chúng ta tới, chúng ta đã không tìm thấy con chó này!"

“Nhanh! Tháo cánh tay của con chó này ra!”

Những người này tức giận cực kỳ, đến mức mà Mã Vĩnh Hằng sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần.

Đầu hắn mơ hồ, ánh mắt nhìn thẳng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Nghe được tiếng "ầm ầm ầm" đi lên cầu thang bên ngoài, và cả âm thanh dụng cụ sắt đập trúng tay vịn sắt, dọa cho Mã Vĩnh Hằng run rẩy cả người.

Trong lúc sốt ruột, hắn thoáng nhìn chiếc điện thoại di động đang bị ném sang một bên.

Đúng rồi!

Tìm đại sư!

Đại sư nhất định phải có cách!

Hắn giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, cũng mặc kệ chính mình trước đó đã nói ra những lời ác độc gì, loạng choạng từ trên mặt đất cầm điện thoại di động lên, giọng run rẩy cầu cứu.

“Đại sư cứu tôi! Đại sư cầu ngài cứu tôi! Ngài muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho ngài!”

Giống như sợ Lâm Thanh Vãn không tin hắn có tiền, hắn điên cuồng ấn điện thoại di động, đem toàn bộ tiền quyên góp vừa mới nhận được biến thành quà tặng, đưa hết cho Lâm Thanh Vãn.

Thẳng đến khi đem tất cả tiền thưởng đều khen thưởng sạch sẽ, Lâm Thanh Vãn mới mở miệng.

“Báo cảnh sát.”

Hai chữ cảnh sát, hiện tại là lối thoát duy nhất của Mã Vĩnh Hằng.

Nghe được hai chữ này, Mã Vĩnh Hằng lập tức mở to hai mắt.

“Cô nói cái gì?”

Lâm Thanh Vãn có chút không kiên nhẫn.

"Nghe được rồi, còn để cho tôi nói lần thứ hai sao?"

Mã Vĩnh Hằng sửng sốt hai giây, dùng sức lắc đầu:

"Không được, tôi không thể báo cảnh sát, báo cảnh sát là hết.”

"Không báo cảnh sát thì không xong sao?"

Giống như cố ý hùa theo lời nói của Lâm Thanh Vãn, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, âm thanh cũng càng lúc càng lớn.

Không tới hai phút, tiếng bước chân đã ngừng, nhưng lập tức vang lên tiếng gõ cửa "Bang bang bang".

Không, đó là tiếng đập cửa.

Lực mạnh đến mức cánh cửa chất lượng không tốt của Mã Vĩnh Hằng cũng rung chuyển theo hai cái.

Thậm chí, hắn còn có thể nhìn thấy tro bụi từ trên tường rơi xuống do cửa rung chuyển.

“Họ Mã kia, mau cút ra đây cho ông! Đừng ở bên trong giả làm rùa rút đầu.”

“Tao biết mày ở bên trong, một người làm việc một người chịu. Chuyện mày đã làm mày phải nhận! Đừng giả ch êt nữa ra đây cho ông!”

"Khốn kiếp, đợi chúng tao xông vào thì!"

Người bên ngoài giống như không còn kiên nhẫn nữa, chưa nói được hai câu đã bắt đầu đạp cửa, làm cho cách cửa vốn không đủ vững chắc lại như lung lay sắp đổ, cảm giác giây tiếp theo sẽ bị đạp bay.

Mã Vĩnh Hằng bị dọa phát khóc.

Tay cầm di động của hắn ta cũng run rẩy theo, gào khóc tìm Lâm Thanh Vãn cứu mạng.

“Cứu tôi với đại sư cầu ngài cứu tôi, tôi có thể sống qua hôm nay hay không phải dựa vào đại sư”.

Lâm Thanh Vãn im lặng không động, đưa tay rót thêm chút nước nóng vào cái cốc của mình, bưng lên nhẹ nhàng thổi hơi nóng, rồi sau đó nhấp một ngụm.

“Nói cho mọi người biết, anh đã làm chuyện xấu gì.”

Thấy Lâm Thanh Vãn nhìn chằm chằm việc này không buông, Mã Vĩnh Hằng gần như đã khóc.

Lâm Thanh Vãn uống thêm vài ngụm thấy không đúng vị lắm, lại thêm chút táo đỏ ngâm nước, mới thoải mái nhàn nhã nói.

"Anh định tự mình nói, hay là chờ tôi nói ra?"

Mã Vĩnh Hằng đương nhiên không muốn nói ra!

Nhưng mà bên ngoài âm thanh càng lúc càng lớn, cái cửa kia lung lay sắp sửa không chống đỡ nổi, cho dù là không muốn nói, cũng không được nữa.

“Không phải, cậu ta không chỉ là gi êt ch êt một con mèo thôi sao?”

Lửa giận của người xem lại một lần nữa được nhen nhóm lên.

“Có ý gì? Cái gì gọi là không chỉ ? Tôi gi êt ch êt anh có phải cũng gọi là gi êt ch êt tên cặn bã hay không?”

Loại người đáng ch êt này, ch êt rồi cũng phải lôi x á c ra qu ất roi thêm một lần nữa, quá đáng giận.”

“Mẹ kiếp!! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Tôi vừa rồi còn đang suy nghĩ người này có thể là nhất thời hồ đồ. Hiện tại xem ra, là tôi nhất thời hồ đồ! Người đó đã tấn công bao nhiêu con mèo rồi? Rốt cuộc có bao nhiêu con mèo vậy?”

Mã Vĩnh Hằng nhìn phần bình luận "xoạt xoạt xoạt" trôi lên, có chút chột dạ.

“Cũng chỉ, năm ..sáu.. bảy tám con mà thôi......”

Người xem khϊếp sợ!!!

“Cái gì gọi là năm, sáu, bảy tám con?”

Lâm Thanh Vãn thấy Mã Vĩnh Hằng vẫn đang nói tới nói lui cũng không nói tới điểm mấu chốt, có "lòng tốt" nhắc nhở.

“Nói trọng điểm đi.”

Mã Vĩnh Hằng lúc trước còn cảm thấy Lâm Thanh Vãn là kẻ lừa đảo, bây giờ bội phục sát đất, cũng không quan tâm những lời này có bị người xem nghe thấy sẽ như thế nào, chỉ đành nói rõ ràng những chuyện mình đã làm.

Thì ra, ngày đó công việc không thuận lợi, Mã Vĩnh Hằng tâm tình không tốt đang ngồi xổm bên đường gặm xúc xích.

Đang ăn, mèo đen nhỏ có một con mắt mơ màng thăm dò hướng bên người Mã Vĩnh Hằng tiến tới.

Mã Vĩnh Hằng cũng tốt bụng, bẻ non nửa xúc xích hun khói, ném đến bên chân mèo nhỏ.

Mèo đen nhỏ "Meo meo” một tiếng, gặm miếng thịt nhỏ chạy từng bước nhỏ chạy chậm về phía Mã Vĩnh Hằng, "ngoàm ngoàm" một ngụm nuốt hết xúc xích hun khói mà Mã Vĩnh Hằng ném trên mặt đất.

Sau khi ăn xong, mèo đen nhỏ vì cảm tạ Mã Vĩnh Hằng, dứt khoát dán ở bên chân hắn nằm xuống, triển lãm lễ nghi cao nhất của hành tinh mèo — lật bụng.

Đẹp như trong video.

Nhưng mà, ngay giây sau, Mã Vĩnh Hằng đã thay đổi sắc mặt, đem ma trảo đưa về phía mèo đen nhỏ.

Mèo đen nhỏ bị công kích co cẳng muốn chạy, nhưng mà bị Mã Vĩnh Hằng bắt lấy, làm thế nào cũng không thoát được.

Ngay tại thời điểm mèo đen nhỏ cho rằng mình sắp mất một mạng mèo rồi, thì nghe thấy một tiếng trẻ con mềm mại, mang theo tức giận:

"Chú đang làm gì vậy?"

Khi ngẩng đầu lên, là một cô bé sáu bảy tuổi.

Cô bé tuy còn nhỏ, nhưng không hề sợ hãi và có tinh thần chính nghĩa rất cao.

Hôm nay lúc đi học thầy giáo mới dạy bọn họ, không thể bắt nạt người hay động vật nhỏ yếu, phải dũng cảm hành động khi thấy việc bất bình!

Mã Vĩnh Hằng nhìn thấy là một cô bé, trái tim vốn đang treo lên lập tức buông xuống, không thèm để ý nói một câu:

"Cô bé đừng xen vào việc của người khác nữa, mau về nhà làm bài tập đi.”

Cô gái nhỏ đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ vào con mèo đen nhỏ trong tay Mã Vĩnh Hằng.

“Chú buông mèo con ra.”

Mã Vĩnh Hằng có chút không kiên nhẫn:

"Mày quản nhiều như vậy làm gì? Tao không thả mày làm gì được tao?”

“Chú không thả ra, cháu sẽ gọi người tới”

Cô bé nói được làm được, lập tức la lên:

"Người đâu, ở đây có người bắt nạt trẻ con! Có ai không tới đây, có ông chú kỳ quái bắt nạt trẻ con!”

Cô gái nhỏ tuổi không lớn nhưng giọng nói lại không hề nhỏ.

Ngay khi tiếng hét này vừa vang lên thì đã có không ít người hướng ánh mắt nhìn sang bên này, thậm chí đã có người đi sang bên này.

Mã Vĩnh Hằng tức giận ném con mèo nhỏ xuống đất rồi đội mũ bỏ đi.

Nửa đêm, Mã Vĩnh Hằng tức giận đến mức ngủ không được đi ra ngoài dạo, không nghĩ tới lại gặp cô bé kia.

Hơn nữa cô bé kia lại còn đi một mình!

Trong lòng Mã Vĩnh Hằng có tính toán, trên mặt lộ ra nụ cười u ám rồi đi về phía cô bé.

6. Bạn cứ làm điều lành, phước báo luôn ở phía trước.

Muốn nói tên Mã Vĩnh Hằng xấu xa, cũng không đến mức quá xấu.

Chính xác mà nói, là có ý xấu nhưng lại không có gan làm việc xấu.

Thấy bốn phía không có ai, Mã Vĩnh Hằng chậm rãi tới gần cô bé.

Cô bé đang chơi nên không hề biết nguy hiểm sắp tới, cho đến khi bị một người đàn ông trưởng thành dùng chân hung hăng đạp ngã xuống đất, mới thất thanh khóc rống.

Mã Vĩnh Hằng đạp cô bé xong mới phục hồi tinh thần, thấy xung quanh không có ai nhìn thấy, khéo quần áo trên người lên che mặt, rồi nhanh chóng rời đi.

Cô bé bị đạp gãy chân, bó thạch cao nằm ở nhà, người trong nhà nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. Thế nên mới có cảnh tượng đám người đó mang các loại công cụ đến tìm Mã Vĩnh Hằng báo thù.

Mà người xem bị Mã Vĩnh Hằng làm cho tức giận đến nỗi nói không lựa lời.

“F***, cái **** này hẳn là ***”

“Tôi con mẹ nó ******”

“****”

“Tôi đã mắng uyển chuyển như vậy rồi mà sao vẫn không hiện lên được!!!”

Tiếng đạp cửa bên ngoài càng lúc càng lớn, mắt thấy cái cửa rách kia sắp không chịu nổi, Mã Vĩnh Hằng cũng không để ý tới phòng phát sóng trực tiếp chửi hắn như thế nào nữa, chỉ một lòng thầm nghĩ hướng Lâm Thanh Vãn xin giúp đỡ.

“Đại sư, cầu xin ngài hãy giúp tôi! Chỉ cần ngài giúp tôi thoát khỏi khó khăn này, về sau tôi có làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp ngài.”

Lâm Thanh Vãn:

"Làm trâu làm ngựa? Tôi không cần anh làm trâu làm ngựa.”

Mã Vĩnh Hằng ánh mắt sáng lên.

Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Chỉ cần đại sư nói "Không cần ngươi làm trâu làm ngựa", nghĩa là không cần hắn hồi báo mà sẽ vẫn giúp hắn.

Hắn biết, mình nhất định có thể tránh được một kiếp này.

Nếu đại sư muốn chiếm lợi ích của hắn, không phải sẽ mất đi phong thái của đại sư hay sao?

Ai ngờ, chỉ một giây sau, Lâm Thanh Vãn chậm rãi mở miệng:

"Trâu và ngựa đã làm sai cái gì, mà anh lại muốn sỉ nhục chúng nó như vậy? Đừng nói là anh làm trâu làm ngựa, coi như anh có nướng heo sữa làm lễ mừng năm mới đặt lên bàn cũng vậy. Báo cảnh sát cũng là đường ra tốt nhất của anh rồi."

“Cô......”

Mã Vĩnh Hằng mở to hai mắt.

“Đây không phải là để cho tôi đi tìm ch êt sao?”

Lâm Thanh Vãn thấy nhiệt độ nước trong cốc không còn nóng lắm, "ừng ực" uống hết nửa cốc, thấm qua miệng một cái, rồi mới tiếp tục nói:

"Dựa theo pháp luật của các người, hẳn là các người không ch êt được. Nhưng chờ bọn họ phá cửa đi vào,thì tôi không rõ nhé.”

Dứt lời, cũng không đợi Mã Vĩnh Hằng trả lời, Lâm Thanh Vãn đã cắt đứt liên lạc.

Lập tức, trên di động của người xem chỉ còn lại một mình Lâm Thanh Vãn.

“Streamer, à không, đại sư, Bán Tiên.”

Lâm Thanh Vãn thoáng nhìn thấy người xem đang loạn đến mức không biết gọi như thế nào, thuận miệng nói:

"Gọi tiên nữ.”

Ặc......

Nhìn thoáng qua khuôn mặt cô gái nhìn bình thường đến mức không thể bình thường hơn trên màn hình.

Cùng từ tiên nữ kém không chỉ một bậc.

Bọn họ coi như là tin phục đại sư, cũng không nên vi phạm lương tâm của mình, gọi một cô gái có khuôn mặt bình thường như vậy là tiên nữ.

Điều này làm cho tiên nữ chân chính làm sao chịu nổi?

Giây tiếp theo:

“Tiên nữ! Tiên nữ! Tiên nữ đẹp nhất!”

“Tiên nữ hạ phàm, chị gái đẹp nhất! Tiên nữ hạ phàm! Cửu Thiên Huyền Nữ là đẹp nhất!”

“Chị gái của tôi! Một cước của chị gái đá vào trong lòng tôi~biubiubiu, tôi trao trái tim nhỏ bé của tôi cho chị!”

Được rồi, giờ lương tâm tính là gì?

Thứ này ngay cả chó cũng không ăn.

Bọn họ mới không cần.

Lâm Thanh Vãn nhìn tiên nữ đầy màn hình, tâm tình cũng tốt hơn không ít:

"Tiền các ngươi quyên góp trong vòng hai tư giờ tới sẽ trả lại vào tài khoản cũ, nhớ kiểm tra và nhận. 24 giờ sau không thấy trả lại..."

Dừng một chút, Lâm Thanh Vãn mới nói:

"Không thấy tiền về cũng đừng tìm tôi, tôi cũng không biết đi đâu.”

Nói là trong vòng 24 giờ, nhưng cô ấy còn chưa dứt lời, thì số tiền quyên góp trước đó đều trở lại tài khoản cũ.

Bỗng nhiên có người hỏi:

"Người nhà của cô bé kia, làm sao tìm được Mã Vĩnh Hằng vậy?"

Lúc trước có camera giám sát, nhưng mọi người đều không tìm được người này rốt cuộc là ai, người nhà của cô bé kia làm sao tìm được? Bị người xem này nhắc nhở như vậy, mọi người mới nhớ tới vấn đề bị xem nhẹ này.

Đúng vậy, làm sao gia đình cô bé đó tìm được Mã Vĩnh Hằng? Nếu có chứng cứ thì đã báo cảnh sát rồi. hiển nhiên là không có chứng cứ nào, vậy sao có thể mang một đám người tới đấy trả thù. Lâm Thanh Vãn nhìn mọi người bình luận, cười cười:

"Các ngươi có phải hay không quên, ngoại trừ Mã Vĩnh Hằng cùng cô bé đó ở ngoài, còn có một sinh vật quan trọng còn sống sao?"

Mắt người xem mở to! Chẳng lẽ là mèo đen nhỏ? Người già trong nhà đều nói mèo đen thông linh, chẳng lẽ là nói thật? Lâm Thanh Vãn nhìn bình luận của mọi người, có chút tận tình khuyên bảo:

"Bây giờ là xã hội văn minh, chúng ta phải tin tưởng khoa học, không nên mê tín dị đoan.”

Người xem:

"Ai là người đoán số mệnh? Là tiên nữ nào đang xem mệnh?”

Sau một lúc lâu, Lâm Thanh Vãn rất nghiêm túc nói.

“Chỉ cần người làm việc thiện, phúc báo luôn ở phía trước."

Không đợi người xem suy nghĩ những lời này, Lâm Thanh Vãn đã chuyển đề tài:

"Được rồi, hiện tại ai là người rút thăm thứ hai để kết nối phát sóng trực tiếp. Muốn xem mệnh ghi chữ "Lâm tiên nữ 666" cho tôi. Bình luận ở trên màn hình công cộng, tôi sẽ ngẫu nhiên chỉ định một người.”

“Không có túi phúc, không có rút thăm, chỉ có "Lâm tiên nữ 666!".”

Vừa mới bắt đầu phát sóng trực tiếp ba vạn người vào xem lúc đầu là do Lâm Thanh Vãn đùa giỡn dùng mánh khoé nhỏ để có người vào phòng xem, nhưng hiện tại người xem online là hơn ba vạn người đều được tính toán bằng thuật toán. Ngay cả những người streamer hàng đầu cũng không thể sánh được với mức độ phổ biến ở thời kỳ đỉnh cao vừa rồi. Cho nên, bên này Lâm Thanh Vãn vừa lên tiếng, bên kia phần bình luận hiện lên trên màn hình tất cả đều là

"Lâm tiên nữ 666.”

Mặc dù là có người mới tới cũng nghi vấn, cũng rất nhanh bị dòng chữ "Lâm tiên nữ 666" như một đại quân áp đảo.

Lâm Thanh Vãn quay đầu không nhìn, tùy tiện nhấn một cái trên màn hình, sau đó quay đầu nhìn về phía màn hình nói:

"Chúc mừng [Hiền thê lương mẫu]. Bây giờ tôi gửi yêu cầu kết nối cho anh, nhớ tiếp nhận."

Rất nhanh, trên phần bình luận các loại lễ vật bay đầy trời.

[Hiền thê lương mẫu] Tặng ngài đại thần chứng thực x10

[Hoa Khanh Khanh] Tặng ngài đại thần chứng thực x2

[Tôi Là Tiểu Quang Côn] Tặng ngài điện vì tình yêu x3

……

[Hiền thê lương mẫu] sau khi tặng xong mười cái đại thần chứng thực, đã chấp nhận yêu cầu kết nối của Lâm Thanh Vãn.

Cũng giống như trong tưởng tượng của mọi người, người liên lạc này là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khóe mắt có dấu vết năm tháng lưu lại, trên mặt cũng rất mệt mỏi.

Nhưng cô ấy hẳn là rất hài lòng với cuộc sống của mình nên trên mặt và trong ánh mắt đều tràn đầy nụ cười.

Người phụ nữ này tên là Vương Thải Hà, bình thường cũng tương đối tin những thứ như này, mặc dù cô ấy lớn tuổi hơn Lâm Thanh Vãn khá nhiều, nhưng nói chuyện vẫn khách khí như cũ, hoàn toàn không có dáng vẻ của người hơn tuổi.

Lâm Thanh Vãn uống một ngụm nước:

"Cô muốn hỏi gì?”

FB: Lâm Tuyền. Truyện gốc ạ