Chương 6.1: Nôn nóng đến phát khóc (cao h)

Kɧoáı ©ảʍ vì đạt tới cao trào còn chưa phai nhạt, l*иg ngực vẫn còn thở hổn hển, Tô Điềm đã tức giận trừng mắt nhìn Quý Sở Yến: “Ai cho anh xuất tinh vào trong?"

Quý Sở Yến cong môi: “Chặt quá, không nhịn được, lần sau anh sẽ đeo bαo ©αo sυ.”

“...”

Tô Điềm lườm nguýt anh một cái, đang định hỏi: “Lần sau là có ý gì?” thì đã nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của Quý Sở Yến lại bắt đầu ngóc đầu dậy.

Anh nhanh chóng cúi người đè lên người cô. Gương mặt tuấn tú mê hồn, cứ thế tới sát cô.

Tô Điềm nhanh chóng đè môi anh lại, từ chối cái hôn sắp sửa diễn ra này: “Dừng thôi, eo em đau lắm...”

Biểu cảm chân thành tha thiết, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt phủ đầy sương mù.

Quý Sở Yến nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì cũng không đành lòng. Anh chỉ có thể đè nén cảm giác khô nóng phần bụng dưới, giọng nói khàn khàn: “Vậy đi tắm?”

Cô còn chưa kịp phản ứng thì Quý Sở Yến đã xoay người, một tay ôm eo cô, một tay luồn qua khe chân cô, bế cô dậy.

Tô Điềm vô thức ôm chặt lấy vai anh, sợ bị ngã.

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ: “Em có hiểu lầm gì với trọng lượng cơ thể của mình à? Hay là có hiểu lầm gì với thể lực của anh?”

Lúc anh nói đến từ “thể lực” còn xấu xa đẩy đẩy hông lên.

Tô Điềm khẽ rên lên một tiếng, sau đó đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác.

Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt, Tô Điềm thoải mái ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn, để mặc bàn tay của Quý Sở Yến vuốt ve trên người cô.

Nhiệt độ cơ thể anh đã nóng như thiêu như đốt, lại còn cứ thế chạm lên da thịt của cô, mỗi lần chạm lại khiến cho cô phải run rẩy.

“Bảo bối, em thật mềm mại...”

Quý Sở yến ôm Tô Điềm vào lòng, đôi tay dài vuốt ve dọc phần eo của cô, chậm rãi trượt lên trên, trượt tới ngực của cô. Bỗng nhiên, anh dùng sức bóp chặt lấy bầu ngực trắng như tuyết của cô, bóp mạnh đến mức ngực tràn ra giữa kẽ tay.

Tô Điềm không nhịn được mà rên lên một tiếng, cái cổ thiên nga ngửa ra sau, ánh mắt khép hờ: “Ưʍ... Không muốn...”

Quý Sở Yến ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhào nặn bầu ngực của cô, ngón trỏ thỉnh thoảng lại miết nhẹ quanh núʍ ѵú sưng đỏ, trêu chọc khiến cho tiểu huyệt của Tô Điềm lại bắt đầu ngứa ngáy, dâʍ ɖị©ɧ trào ra.

“Ha... Ha... Ưʍ... Đừng xoa... Đừng... Ngứa... Ha... Ngứa quá...”

Tô Điềm phát ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, ngực lại không tự chủ được mà ưỡn lên, giống như khao khát được anh vuốt ve nhiều hơn.

Con ngươi của Quý Sở Yến sâu như mực, dươиɠ ѵậŧ dưới hông vừa cứng vừa nóng, anh cọ lên mông Tô Điềm: “Làm thêm lần nữa, được không?”

Toàn thân Tô Điềm mềm nhũn, bất lực lắc đầu: “Không muốn... Eo em đau lắm...”

Quý Sở Yến hít sâu một hơi, nửa ngày mới lấy lại được chút bình tĩnh. Anh cúi đầu, thì thầm vào tai cô: “Được... Vậy bảo bối giúp anh...”

Dứt lời, anh nắm lấy tay Tô Điềm, chậm rãi di chuyển xuống phần bụng dưới của mình, ấn lên dươиɠ ѵậŧ căng cứng.

“Sờ nó đi.”

Giọng nói của Quý Sở Yến khàn khàn, giống như ác ma thì thầm. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tô Điềm lại cầm lấy thứ to lớn đó của anh.

“Ưʍ...”

Quý Sở Yến rên lên một tiếng, đôi tay mảnh mai của cô bao trùm lên dươиɠ ѵậŧ của anh, khiến bụng dưới của anh vừa nóng vừa trướng.

Tô Điềm thử thăm dò một chút, bắt đầu vuốt ve.

Côn ŧᏂịŧ của anh vừa to vừa dài, cô chật vật mãi mới nắm hết được. Cô nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt nước liền dập dềnh những gợn sóng, sóng nước phun trào, phát ra những tiếng bõm bõm.

Thứ to lớn kia dường như làm bỏng tay cô, nhiệt độ cao đến dọa người. Nước trong bồn tắm cũng lạnh dần, Tô Điềm vô thức tiến sát lại Quý Sở Yến, cả người giống như treo trên người anh. Bầu ngực căng tròn của cô áp chặt vào l*иg ngực săn chắc của anh, núʍ ѵú ma sát liên tục.