Chương 38: Say rượu

Bước sang tháng 11, Quý Sở Yến càng bận rộn hơn. Tô Điềm thỉnh thoảng có thể gặp anh trong thang máy, nhưng cô luôn thấy anh trông mệt mỏi, có đôi lúc cô có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.

Mặc dù anh vẫn giống như trước đây, nhìn thấy cô thì mỉm cười dịu dàng, nhưng Tô Điềm hoàn toàn có thể nhận ra được sự mệt mỏi trong đáy mắt anh.

Tô Điềm không phải là không muốn nghĩ cách. Cô đã hỏi cha mình nhưng cũng chỉ nói mơ hồ là muốn giúp đỡ một người bạn, mà cha cô thì bận rộn nên cũng chẳng có thời gian để tâm đến chuyện này, thế nên đến bây giờ vẫn chưa cho Tô Điềm được câu trả lời nào.

Haizz...

Đây là lần đầu tiên trong đời Tô Điềm hi vọng gia đình mình có một người làm nghệ thuật, tốt nhất là người mà có thể lập tức mang một nhà thiết kế tới cho cô.

Bỗng nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tô Điềm, cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Người làm nghệ thuật...

Nếu cô nhớ không lầm thì cha của Quý Thời Yến- Quý Hoán Nguyên, không chỉ là người phụ trách cũ của Bảo tàng ở Thành phố B, mà còn là chủ tịch của Hiệp hội sưu tập nghệ thuật. Đây chẳng phải chính là một vị lão đại nghệ thuật đó sao?

Bây giờ, Hoa Dịch Văn Sang đang đứng trước tình thế khó khăn như vậy, cha của Quý Sở Yến chắc chắn sẽ không thể nào làm ngơ được. Vậy thì chỉ có một loại khả năng- Đó là Quý Sở Yến chưa từng cầu xin sự giúp đỡ của người khác, thậm chí là cha mình thì cũng không nhờ.

Cho tới nay, trong mắt Tô Điềm, Quý Sở Yến bước chân vào lĩnh vực sáng tạo này hơn nửa là do cha mẹ và những bậc trưởng bối giúp đỡ. Cũng giống như cô vậy, vừa tốt nghiệp đã tới công ty của cha mình làm, mọi tài nguyên có được dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không phải chật vật vất vả gì cả. Đây chính là hiện trạng của hầu hết nhóm phú nhị đại bây giờ.

Nhưng bây giờ có vẻ như sự thật không giống như cô nghĩ.

Tô Điềm lần nữa gặp được Quý Sở Yến là vào một buổi tối thứ sáu.

Lúc đó, cô đang tập Pilates trong phòng khách của căn hộ của mình, gập người thành hình vòng cung.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Điềm vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra đến cửa.

Cô nhìn vào màn hình cảm ứng, thấy được Quý Sở Yến đang đứng ở bên ngoài.

Anh nhắm mắt lại, tư thế trầm mặc, diện mạo thâm thúy, nhưng dáng vẻ vẫn tuấn tú như cũ.

Tô Điểm sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng chỉnh lại mái tóc rối bù của mình, nhanh chóng mở cửa.

Cô không nghĩ tới, ngoài cửa không chỉ có một mình Quý Sở Yến mà còn có một người đàn ông nữa đang đứng sau lưng anh. Tô Điềm nhìn qua đã nhận ra, đây chính là trợ lý của Quý Sở Yến, người lần trước chờ cô trong phòng tại buổi xem mắt của hai người.

Trợ lý nhìn thấy Tô Điềm cũng sửng sốt, hơi xấu hổ: “Cô Tô, không ngờ lại là cô… Quý tổng đi xã giao uống sau quá, cứ bắt tôi phải đưa đến tầng 19. Tôi còn bảo anh ấy đi nhầm tầng rồi, nhưng khuyên mãi anh ấy cũng không chịu đi...”

Tô Điềm lập tức nhìn Quý Sở Yến đang tựa vào tường.

Anh uống say à?”

Có lẽ là tửu phẩm rất tốt, nên ngoại trừ Quý Sở Yến không cười tủm tỉm như trước thì Tô Điềm cũng chẳng phát hiện ra anh có gì khác thường cả.

Quý Sở Yến ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt lấy cô, im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên tiến lên, ôm chầm lấy Tô Điềm.

Tô Điềm không kịp chuẩn bị, bị Quý Sở Yến đẩy loạng choạng về sau, lưng đập “bốp” lên tường.

Trợ lý tưởng ông chủ nhà minh uống say nổi thú tính, sợ hãi đến choáng váng, vội vàng tiến lên dùng sức kéo tay Quý Sở Yến ra: “Quý tổng... Anh uống say rồi...”

"Ừm."

Quý Sở Yến trầm thấp đáp lại một tiếng, sau đó lại hất tay trợ lý ra, tiếp tục ôm Tô Điềm, thậm chí còn vùi đầu vào cần cổ cô mà thở hổn hển.

Tháng 11 nhiệt độ bên ngoài khá lạnh, Tô Điềm chỉ mặc áo phông và quần yoga, nhưng cái ôm của Quý Sở Yến lại rất nóng, có thể xua tan lạnh giá cho cô.

Cô bị Quý Sở Yến ép ở trên tường, chỉ có thể vươn qua vai anh mà nhìn trợ lý đang vô cùng kinh ngạc: “À... Anh cứ về nhà trước đi... Có tôi ở đây rồi, không cần lo lắng gì đâu, lát nữa tôi sẽ đưa Quý Sở Yến về nhà.”

Trợ lý sững sờ, lập tức ý thức được cái gì, sắc mặt đỏ lên, lắp bắp nói: "Được... được... vậy cô Tô chịu khó chăm sóc Quý tổng giúp tôi nhé, tôi xin phép về trước.”

Tô Điềm gật gật đầu, trợ lý như nhận được lệnh đặc xá, lập tức quay đầu chạy vào trong thang máy.

Quý Sở Yến khi say thực sự rất yên tĩnh, Tô Điềm còn tưởng anh đã dựa vào vai cô mà ngủ rồi, thế là đành phải duỗi một ngón tay ra chọc vào eo anh, ghé sát vào lỗ tai anh, thì thầm: “Quý Sở Yến.”

Cằm anh cọ cọ vào cổ Tô Điềm, nhưng vẫn duy trì tư thế ban đầu.

Tô Điềm bất đắc dĩ: "Quý Sở Yến, anh định ngủ luôn ở bên ngoài đấy à? Anh thì không sao, nhưng em rất có thể sẽ chết cóng đấy.”

Sau khi nói xong, cô lại cảm thấy cánh tay ôm eo mình của Quý Sở Yến càng siết chặt hơn. Anh lên tiếng, giọng nói rầu rĩ: “Anh không muốn em chết cóng...”

Tô Điềm tức đến bật cười.

Cô lập tức rút lại đánh giá trước đó về Quý Sở Yến: Anh không phải là yên tĩnh, chỉ là nhìn có vẻ yên tĩnh mà thôi.

“Nhưng mà trên người anh toàn mùi rượu, em không chịu nổi.”

Thực ra Quý Sở Yến lên được đến đây là mùi rượu trên người cũng đã bay đi gần hết rồi, nhưng Tô Điềm vẫn cố tình bịt mũi phàn nàn.

Những lời này vừa nói ra, Quý Sở Yến cuối cùng cũng có phản ứng. Anh buông cô ra một khoảng, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm.

Tô Điềm cũng nhân cơ hội này mà không thèm đoái hoài đến lời hứa “Đưa anh về nhà” với trợ lý nữa. Cô lắc mình một cái, dùng sức đẩy Quý Sở Yến vào trong nhà mình.

Cánh cửa đóng sầm lại, ngăn cách bên trong ấm áp với bên ngoài lạnh lẽo.

Tô Điềm thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Quý Sở Yến đang đứng yên tại chỗ.

Anh mặc mặc một bộ vest và đi giày da, bên trong còn mặc cả áo gile nữa. Trong phòng cô đang mở điều hòa 25 độ, nhìn Quý Sở Yến như thế này thực sự vô cùng nóng bức.

Thế là, Tô Điềm chậc lưỡi một cái, nhỏ giọng lên tiếng: “Anh cởϊ qυầи áo ra đi.”