Chương 37: Là trước kia bị mù

Chuyện sau khi về nhà của La Duật thì Tần Mặc Trúc cũng chỉ ngồi chơi với ông nội La thôi, còn anh thì chỉ biết thở dài, quả nhiên cô mèo vô lương tâm, lại còn lạnh lùng nữa chứ, chắc chắn kiếp trước anh nợ cô cho nên kiếp này mới bị cô hành hạ như vậy.

Qua một tháng thì bộ phim của Tần Mặc Trúc cũng đã dần đi đến hồi kết, ban đầu nó là một dạng dã sử được cải biên cho phù hợp, nhưng sau đó Tần Mặc Trúc đã tay sửa lại kịch bản, nếu như ban đầu Tống Khinh Lan bị bệnh tình dày vò tới chết, nhưng có sự xuất hiện của Tần Mặc Trúc ở đây mà hắn ta muốn chết dễ dàng vậy á?

Nằm mơ đi!

[…]

Phân đoạn này Tần Mặc Trúc diện trên người một bộ giá y màu đỏ như máu, trên đầu đội mũ phượng, trên tay còn cầm quạt hỷ, nói chung là nàng đã sẵn sàng trở thành tân nương của Tống Khinh Lan rồi.

Lúc này Tống Khinh Lan cũng vừa mới hạ triều, hắn ta đang ngồi ở thư phòng để xem một số tấu chương, đúng lúc này Tần Mặc Trúc liền đẩy cửa đi vào, nhưng vì Tống Khinh Lan không chú ý nên chỉ phẩy phẩy tay, nói:

- Lui hết đi, trẫm không cần người hầu hạ.

Sắc mặt của Tần Mặc Trúc dần trở nên u ám, âm thanh lạnh lẽo cùng với khí tức đen tối đã đi đến gần Tống Khinh Lan hơn, lại nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau, lúc này Tống Khinh Lan nghĩ rằng nữ nhân ôm mình là Dương Quý Phi mà hắn đang sủng ái, liền nắm lấy tay của nàng, nhẹ giọng nói:

- Hiểu Nhu, nàng đúng là nghịch ngợm, hôm nay trẫm đã phê duyệt tấu chương rất nhiều rồi, không có thời gian chơi với nàng.

- Hoàng Thượng… Hiểu Nhu rất nhớ người… Người đến với Hiểu Nhu đi…

Khí tức đen tối dường như đã bao trùm lấy cơ thể của hắn, nhưng hắn vẫn chưa phát hiện người ở phía sau thực chất không phải người.

Đợi tới khi Tống Khinh Lan nhận ra có gì không đúng thì cổ hắn đã bị Tần Mặc Trúc bóp chặt, hai mắt của hắn ta liền trừng lớn, nói:

- Tần Mặc Trúc? Tại sao ngươi lại ở đây! Chẳng phải…

- Chẳng phải ta nên chết rồi sao? Đúng không? Ngạc nhiên lắm đúng không? Kinh hỉ lắm đúng đúng không? Tống Khinh Lan… Cả đời này của ta, chuyện hối hận nhất chính là phò tá ngươi lên làm trữ quân, lại bị ngươi lấy oán báo ơn, ta nhất định sẽ đem ngươi bồi táng cùng với Tần phủ!

Ngay sau đó Tần Mặc Trúc liền ép sát Tống Khinh Lan vào vách tường, ra sức bóp chặt cổ của hắn ta, còn không ngừng cười điên dại, nhưng rồi sau đó nàng lại buông lỏng tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Tống Khinh Lan, hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói:

- Tại sao… Tại sao ngươi lại gϊếŧ hại Tần gia? Tại sao người lại vu oan cho trung thần… Đời đời Tần gia trung quân ái quốc, cũng không bao giờ có ý nghĩ sẽ thông địch mưu phản… Cuối cùng… Cuối cùng cơ nghiệp thiên thu lại bị hủy hoại trong tay của ngươi! Tống Khinh Lan ngươi cầm thú! Ngươi là súc sinh! Đến súc sinh ngươi cũng không bằng!

Đến đây khí tức oán giận của Tần Mặc Trúc lại gia tăng một cách chóng mặt, giống như là không thể khống chế được, nàng lại dùng hai tay bóp chặt cổ của Tống Khinh Lan, còn luôn miệng cười cợt nhả nói:

- Tống Khinh Lan đi chết đi! Ngươi đi chết đi!

- Khụ… Khụ… Tần Mặc Trúc… Ngươi điên rồi… Người… Người đâu… Khụ… Khụ…

[…]

- Cắt! Thông qua! Tiểu Trúc làm tốt lắm, không ngờ cô lại có thể nhập vai tốt như vậy.

Đến đây Tần Mặc Trúc cũng đứng dậy, gương mặt cũng quay lại trạng thái bình thường, còn không phải là rất muốn trải qua cảm giác đó sao?

Lúc này Tần Mặc Trúc còn định đi đến chỗ của La Duật thì bị Tống Khinh Lan giữ lại, hắn ta nhìn cô rồi mỉm cười, nói:

- Chúc mừng em đóng máy, Tiểu Trúc.

- Cảm ơn.

Bỏ lại hai chữ cảm ơn, đến hoa cũng không lấy, lại muốn đi thẳng nhưng Tống Khinh Lan liền nói:

- Nghe nói em muốn tham gia chương trình “Bình yên tục” sao?

- Thì sao?

- Vừa trùng hợp, anh cũng là một khách mời của mùa này, anh còn đang định mời em làm người đồng hành, không biết em…

- Tống Ảnh Đế hình như quên rồi, hiện tại chúng ta không thân thiết như anh nghĩ, hơn nữa… Anh là người của Hắc Mã, còn tôi là người của Bạch Nguyệt, giữ hai chúng ta vĩnh viễn không thể thành bạn.

- Em… Trước kia chẳng phải em rất thích anh sao? Tại sao em lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?

- Vì trước kia tôi mù, còn bây giờ tôi đã sáng mắt rồi… Ý do này đủ chưa?

- Em…

Còn chưa để Tần Mặc Trúc nói thêm gì thì La Duật đã đi đến, anh ôm lấy eo của cô, dịu dàng nói:

- Đang nói gì vậy?

- Không có gì, chỉ có vài kẻ không biết điều thôi. A Duật, chúng ta đi thôi, cha mẹ nói đã chuẩn bị bữa tiệc ở nhà rồi đó.

- Đều nghe em.

Sau đó La Duật cũng chỉ nhìn Tống Khinh Lan rồi cúi đầu xem như đã chào hỏi, chào hỏi cũng chào rồi, anh phải đưa vợ anh đi thôi. Còn cái tên kia muốn chết… Thì anh cũng sẽ toại nguyện cho!

#Yu~