Chương 29

Diệp Thu Ninh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, cậu cũng không biết muốn đi đâu chơi. Trước kia mỗi lần được nghỉ phép cậu sẽ đi phát tờ rơi, tuy rằng một ngày chỉ có 80 tệ, nhưng chung quy vẫn tốt hơn là ở trong nhà phát ngốc.

Giang Thầm nhìn thoáng qua cậu: “Muốn đi xem biển hoa hay là đi ngắm biển?”

‘Trời sinh con người Diệp Thu Ninh đã ngập tràn tế bào lãng mạn, thích nhất là những nơi lãng mạn, Giang Thầm hoài nghi nếu như không phải mỗi lần ăn cơm đều do anh quyết định, thì Diệp Thu Ninh nhất định sẽ thẹn thùng hỏi anh rằng có thể ăn tối dưới ánh nến hay không.

‘Mắt Diệp Thu Ninh sáng rực lên rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng biển hoa cùng biển rộng rất xinh đẹp, nhưng lại cách nội thành quá xa. Lần trước khi đi ngắm biển hòa, Giang thiếu đã lái xe rất lâu, Giang thiếu mệt đến mức trực tiếp ngủ ở trong xe.’

Giang Thầm: “Đều không muốn đi?”

Diệp Thu Ninh nhỏ giọng nói: “Quá xa, lái xe sẽ rất mệt.”

Giang Thầm dừng một chút, nhàn nhạt lên tiếng: “Lái xe hai giờ mà thôi, nếu cậu muốn đi, tôi liền đưa cậu đi.”

Thấy bộ dạng cậu rối rắm cắn môi, Giang Thầm lại nói: “Hôm nay mới thứ tư, không cần nóng vội trả lời luôn, cứ chậm rãi suy nghĩ.”

Diệp Thu Ninh gật đầu, hơn hai mươi phút sau, xe lái tới tiểu khu nơi Diệp Thu Ninh ở, xe dừng ở cửa trước.

Bên cạnh ánh đèn đường sáng lên trong đêm tối, trong bóng đêm tối đen mơ hồ có thể thấy được một vài người đi xuống lầu.

Diệp Thu Ninh đẩy cửa xe ra xuống xe, Giang Thầm mở cửa ghế sau ra đem những túi đồ ban nãy mua lấy ra ngoài, tay xách túi đồ đi vào trong tòa nhà.

‘Diệp Thu Ninh giống như cô vợ nhỏ lẽo đẽo đi theo phía sau Giang Thầm, mỗi lúc như này, cậu liền cảm thấy bản thân mình và Giang thiếu giống như đã ở bên nhau, bạn trai cố ý đi đón cậu tan làm, dẫn cậu đi dạo phố, đi ăn ngon, lại lái xe đưa cậu về nhà, ôn nhu săn sóc như bạn trai vậy, cậu đã nghĩ tới sẽ không nhường Giang Thầm cho bất kỳ kẻ nào.’

Tới nhà Diệp Thu Ninh, Giang Thầm đem tất cả đồ đặt lên sô pha, dự định rời đi luôn, Diệp Thu Ninh lại bưng một lý nước qua, ngoan ngoãn nói: “Giang thiếu, uống nước đi ạ.”

Giang Thầm nhận lấy ly nước, ngửa đầu một ngụm liền uống xong, đưa ly nước lại cho Diệp Thu Ninh.

Diệp Thu Ninh: “Giang thiếu, em gần đây có đi học mát xa, ngài có mệt không, ngồi xuống đây em mát xa bả vai cho ngài được không?”

Giang Thầm nhìn cậu, Diệp Thu Ninh liền né tránh ánh mắt.

Giang Thầm duỗi tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Diệp Thu Ninh, nguy hiểm nói: “Thành thật chút, đừng có tìm cách trêu chọc tôi, hôm nay muộn rồi để hôm sau tôi xử lý cậu sau.”

Diệp Thu Ninh nhút nhát sợ sệt, không dám nhìn Giang Thầm: “Giang thiếu, ngài đang nói gì thế? em không có ý gì khác.”

“Có thật không?”

Diệp Thu Ninh không nói, Giang Thầm nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao lại đi học mát xa?”

‘Lông mi nhỏ dài nồng đậm của Diệp Thu Ninh có chút run rẩy, vẻ mặt Giang thiếu lãnh đạm, bộ dáng khi cúi đầu nói chuyện với cậu, thật sự khiến cậu không có biện pháp gì để không tâm động.

Cậu tâm hoảng ý loạn, tim đập nhanh đến mức cơ hồ muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.’

“...... Bởi vì, em muốn mát xa bả vai cho Giang thiếu.”

‘Giang thiếu mỗi đưa cậu đi ra ngoài, đều phải lái xe rất lâu, cậu nghĩ chờ tới khi cậu học mát xa xong, về sau khi Giang thiếu dẫn cậu ra ngoài, cậu liền có thể mát xa cho Giang thiếu.’

“Hôm nay quá muộn, hôm sau sẽ để cậu mát xa,” Giang Thầm buông Diệp Thu Ninh ra, trước khi xoay người đi còn nói: “Đi tắm rửa rồi đi ngủ, không cần tiễn tôi.”

Diệp Thu Ninh đi theo tới cửa, Giang Thầm lãnh đạm hạ tầm mắt dừng lại, cậu đành phải nói: “Giang thiếu đi thong thả.”

Giang Thầm một tay đút túi quần đi xuống lầu, toà nhà nơi Diệp Thu Ninh ở đã rất lâu rồi, không có thang máy phải đi thang bộ, đèn ở hành lang khi tốt khi xấu, lúc sáng lúc tối, nhìn có chút đáng sợ.

Trở lại xe, Giang Thầm nhìn thời gian đã là 1 giờ rưỡi sáng, quyết đoán lái xe về căn hộ khác của mình ở Giang Cảnh.

Hoa viên Quan Đình, Cố Thuyền ngồi trước giá vẽ chuyên chú vẽ tranh. Giang Thầm ngồi ở ghế dài phía sau cách Cố Thuyền không xa, chống cằm đọc sách.

“Thầm ca! anh xem!”

Cố Thuyền quay đầu lại, vui vẻ đưa tác phẩm của mình cho anh họ xem, Giang Thầm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có lệ nói: “Vẽ không tồi.”

Cố Thuyền buông bút vẽ, đứng dậy đi tới chỗ Giang Thầm, cậu tò mò nói: “Anh Thầm, anh đang xem gì thế?”

Nhìn cả một buổi chiều, có gì hay ho mà xem chăm chú như vậy?

Giang Thầm khép sách lại, đưa cho Cố Thuyền để cậu tự mình xem.

Cố Thuyền nhận sách xong liền thấy đây là cuốn sách tiếng Anh, tiếng Anh Cố Thuyền không tốt: “......”

Ngay lúc này, Cố Lâm cực kỳ hoảng sợ từ trong phòng khách chạy ra, cô nhìn Giang Thầm nói: “Anh Thầm! em vừa mới nghe lén mẹ nói chuyện qua điện thoại, nghe thấy ngày kia dượng sẽ tới thành phố Vân Giang!”