Nhắc tới Đường Tư thì Đường Tư liền gọi đến, Diệp Thu Ninh còn đang vui vẻ ở trong lòng ngực Giang thiếu cùng Giang thiếu nói chuyện, di động trên bàn trà bỗng nhiên vang lên.
Cậu ngẩng đầu liền thấy là di động của mình.
“Như thế nào không nhận?”
Nghe được thanh âm lãnh đạm của Giang thiếu, Diệp Thu Ninh duỗi tay cầm lấy di động, ánh mắt rụt rè nhìn về phía Giang thiếu.
Làm sao bây giờ, là Đường đại ca gọi tới, Giang thiếu nhất định sẽ không vui.
Giang Thầm đem ly rượu đặt lên bàn trà, nhìn Diệp Thu Ninh nói: “Bật loa ngoài.”
Diệp Thu Ninh nghe lời nhấn trả lời rồi mở loa ngoài.
Giọng nói ôn hòa của Đường Tư vang lên: “Thu Ninh, em còn chưa ngủ?”
Diệp Thu Ninh: “Đường đại ca, anh tìm em có chuyện gì không?”
“Mới không gặp nhau bao lâu, Thu Ninh đối với Đường đại ca xa lạ như vậy sao,” Đường Tư cười khổ một tiếng: “Em vẫn còn giận sao? Chuyện lần trước là anh không đúng, anh không nên nổi nóng với em.”
Diệp Thu Ninh nhớ tới buổi tối ngày đó cậu bị Giang thiếu đuổi ra khỏi phòng, Đường Tư đã mắng cậu một trận nói cậu vô dụng, cậu bình tĩnh nói: “Em không có tức giận. Đường đại ca, đã khuya rồi có chuyện gì để ngày mai rồi nói sau.”
Cậu xác thật không có tức giận, cậu sở dĩ đáp ứng Đường Tư chính là muốn báo đáp ơn cứu mạng của Đường Tư.
Có thể bởi vì cậu là cô nhi cho nên cậu không thích thiếu nợ ân tình người khác, cho dù là tiền hay là ân cứu mạng.
Đường Tư cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu, mà thứ mà cậu có, chỉ có mỗi cái mạng này thôi.
Một bàn tay trắng nõn thon dài tiến lại, lấy đi di động trong tay Diệp Thu Ninh, Giang Thầm lãnh đạm nói: “Đường Tư, ngày mai gặp.”
Anh nói xong cũng không đợi Đường Tư phản ứng lại, Giang Thầm tắt điện thoại, đưa điện thoại lại cho Diệp Thu Ninh.
Diệp Thu Ninh chớp chớp mắt nhận lại điện thoại, ngày mai Giang thiếu muốn gặp anh Đường?
“Giang thiếu, ngày mai ngài muốn gặp anh Đường?”
Giang Thầm “Ừm” một tiếng rồi nói: “Có chút chuyện muốn nói với Đường Tư.”
Diệp Thu Ninh hậu tri hậu giác*, tuy rằng Giang thiếu và anh Đường là bằng hữu, nhưng Giang thiếu giống như vẫn luôn không thích anh Đường.
*Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
“Đã muộn rồi, đi tắm rửa rồi đi ngủ.”
Giang Thầm để Diệp Thu Ninh xuống, đứng dậy cầm lấy di động trên bàn trà, xoay người từ ban công đi vào phòng.
Diệp Thu Ninh ngoan ngoãn đi theo phía sau, chờ đến khi Giang thiếu mở cửa phòng đi ra ngoài, trong nháy mắt cậu thấy luống cuống.
“Giang thiếu, ngài muốn đi đâu?”
Giang Thầm thanh âm nhàn nhạt nói: “Trở về phòng ngủ.”
Anh đi ra khỏi phòng Diệp Thu Ninh, thuận tay đóng cửa phòng lại, hướng căn phòng cuối hành lang đi tới.
Căn biệt thự này rất lớn, có rất nhiều phòng, còn chưa tính phòng dành cho khách, không trách được Diệp Thu Ninh cảm thấy căn biệt thự này vừa rộng lớn lại vừa trống trải.
Giang Thầm đi vào phòng mình, trước tiên chính là đi tắm, trong khoảng thời gian này anh đều không đi ngủ trước 12 giờ, mỗi ngày đều là ngủ trễ dậy trễ, anh cảm thấy bản thân mình đã sa đọa.
Tắm rửa xong, Giang Thầm lên giường nằm, đang định tắt đèn lại nghĩ đến biểu cảm hoảng loạn vừa rồi của Diệp Thu Ninh, anh lại đứng dậy.
Diệp Thu Ninh ôm gối ngồi ở trên giường, cậu chưa có đi tắm, trên người vẫn mặc bộ quần áo ban ngày đã mặc.
“Cốc cốc cốc ——”
Nghe được âm thanh gõ cửa, Diệp Thu Ninh sợ hãi ngẩng đầu lên, là ai?
“Diệp Thu Ninh?”
Là Giang thiếu!
Hốc mắt Diệp Thu Ninh nháy mắt đã ửng đỏ, vừa rồi thái độ Giang thiếu lãnh đạm, cậu thật sự rất sợ hãi.
Cửa phòng mở ra, Giang Thầm còn chưa kịp nói chuyện, cậu đã nhào vào trong lòng anh, anh cúi đầu nhìn thấy hốc mắt Diệp Thu Ninh hồng hồng.
“Giang thiếu, đừng để em ở chỗ này một mình.”
Căn nhà này thật sự quá lớn, phòng cũng rất lớn, cậu ngồi ở trên giường, ân thanh gì cũng nghe không thấy, loại cảm giác này thật giống như toàn thế giới chỉ còn lại có một mình cậu vậy.
Giang Thầm thở dài, thấp giọng nói: “Không phải sợ, tôi ở đây.”
Đêm nay vẫn là ôm Diệp Thu Ninh ngủ, đương nhiên trước khi đi ngủ Diệp Thu Ninh đã vui vẻ đi tắm rồi, cậu giống như cái gì cũng không thèm để ý, chỉ cần Giang thiếu ở bên cạnh mình, một ngày 24 giờ cậu lúc nào cũng sẽ vui vẻ.
Ngày hôm sau 9 giờ rời giường, đối với đồng hồ sinh học này, Giang Thầm rất nhanh đã quen.
Trải qua một buổi tối, Diệp Thu Ninh lại càng dính người hơn, cụ thể biểu hiện ở việc xuống lầu cũng muốn dính lấy anh, ăn sáng cũng muốn dính lấy anh, ngay cả khi ra ngoài cũng muốn ôm cánh tay anh.
Giang Thầm: “......”
Cậu vui vẻ là được rồi.
“Giang thiếu, ngài xem.”
Diệp Thu Ninh đem ảnh phong cảnh vừa rồi mình đã chụp cho Giang thiếu xem.
Giang Thầm ngồi ở bên cạnh cậu, lãnh đạm nhìn thoáng qua, anh nói: “Chụp không tồi.”