Chương 8

CHƯƠNG 8: CHO THỜI TRẦM ĂN Vυ", ANH HÀM CHỨA Núʍ ѵú ĐI NGỦ, BUỔI SÁNG KHÔNG ĂN SÁNG +KẸP NGỌC THẠCH ĐI ĐƯỜNG + NỘI Y BỊ NAM CHÍNH TRONG SÁCH NHÌN ĐẾN CỨNG

Thủy Thanh cũng không biết có phải do sau khi xuyên sách được trao cho bàn tay vàng hay không, tiểu bức khẩn trí thành cái dạng này, cô ở thế giới hiện thực vẫn luôn độc thân, thời điểm ham muốn cũng không có đàn ông mà tự dùng trứng rung giải quyết.

Cô dùng trứng rung không ít lần, nhưng mỗi lần dùng đều có thể lộng đi vào, không phiền toái như bây giờ, cô dùng trứng rung so với ngọc thạch còn thô to hơn, cô có thể dùng trứng rung chạy bằng điện cắm vào nhưng không thể dùng dươиɠ ѵậŧ Thời Trầm, dươиɠ ѵậŧ anh thật sự rất lớn, giống những nam nhân khác, nhưng chính là cũng không đến mức như vậy.

Thủy Thanh hiện tại kẹp ngọc thạch, chuẩn bị mặc quần áo đi ngủ, nơi này của cô nhỏ như vậy, không thể lộng vào, lại càng tịch mịch, chỉ có thể kẹp ngọc thạch mở rộng hai ngày, xem có thể đem âʍ ɦộ mở rộng được hay không, để anh cắm vào.

Thấy cô chuẩn bị mặc quần áo, Thời Trầm nhất quyết không cho cô mặc, đem quần áo lấy lại, “Đừng mặc quần áo, cơ thể khỏa thân mà ngủ, anh không thể cắm vào, còn không để anh sờ cho đỡ thèm?”

Thủy Thanh nghe được lời này đem quần áo đặt sang một bên, thân thể trần trụi, qυầи ɭóŧ cũng không mặc, cúi đầu liền nhìn thấy hình ảnh tiểu bức kẹp ngọc thạch, cô nằm ở trên giường, Thời Trầm lên theo, anh cũng không có mặc, đồ vật bên dưới cũng để lộ, đặc biệt thô dài.

Thời Trầm bắt lấy vυ" Thủy Thanh, cứ như vậy xoa vυ" cô ngủ, hai thân thể trẻ tuổi va chạm ở bên nhau, nhưng lại không thể thao, thật là đem người ta thèm đến chết.

Thủy Thanh bị anh ôm ở trong lòng, cây đồ vật kia của anh quá cứng, chống ở âʍ ɦộ cô, cô dùng tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ anh.

Thời Trầm vẫn luôn chôn ở trước ngực cô, cảm giác muốn ngủ cũng không được, quá mềm, vυ" của vợ anh thật sự quá mềm, so với bánh bao trắng còn mềm hơn, anh muốn ăn cho đỡ thèm, sờ vào đều là vết đỏ, anh nhịn không được cùng Thủy Thanh nói: “Vợ, anh có thể ăn núʍ ѵú của em khi ngủ không? Núʍ ѵú này của em rất thơm.”

Anh cũng không biết có do ảo giác của mình hay không, còn ngửi thấy mùi thơm của sữa đặc biệt mê người.

Thủy Thanh nhìn lên thấy anh là thật sự thèm, cũng không biết có phải do hồi nhỏ anh không uống nhiều sữa hay không? Cho nên liền đặc biệt thích ăn vυ" cô.

Thủy Thanh thấy anh muốn, cũng không nghĩ làm anh nghẹn trứ, rốt cuộc không thể thao tiến vào, toàn thân đều là lửa nóng, nếu còn không thể ăn vυ" cho đỡ thèm, thật sự liền nghẹn đến chết.

Cô xoa vυ" mình, đối với miệng anh nói: “Ăn đi, cho anh ăn cả đêm.”

Thời Trầm vừa rồi chịu đựng khó chịu, nghe được lời này lập tức há mồm ngậm lấy núʍ ѵú cô, đem núʍ ѵú ăn vào.

Anh ngậm vυ" giống như đứa trẻ, vẫn luôn hút núʍ ѵú, Thủy Thanh vuốt tóc cho anh ăn, cho anh ăn no!

Thủy Thanh cảm thấy cơ thể mình quá dâʍ đãиɠ, mới bị anh hút mấy cái, phía dưới còn chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, cô cảm thấy ngày mai nhất định phải lót một miếng vải dưới mông, bằng không sẽ đem khăn trải giường ướt đẫm.

Thời Trầm thật sự ngủ thϊếp đi khi ăn núʍ ѵú Thủy Thanh, Thủy Thanh cảm nhận được, sau khi ngủ anh không còn ăn nữa, chờ sáng sớm ngày hôm tỉnh lại, Thời Trầm đã đi ra ngoài, trước khi đi còn hút núʍ ѵú mấy cái.

Vυ" cô không có sữa, bằng không Thời Trầm có thể uống vài ngụm chống đói khi đi ra ngoài, Thủy Thanh ngủ mơ mơ màng màng, phát hiện vυ" lại bị ăn, bị hút đến lợi hại, chờ cô tỉnh lại, Thời Trầm đã đi ra ngoài.

Cô nhìn núʍ ѵú mình, đã dựng đứng, bên trên còn dính nước miếng của Thời Trầm, quầng vυ" lớn thêm một vòng, đây là ăn trong bao lâu?

Bữa sáng đều không ăn, liền ăn núʍ ѵú cô là được?

Thủy Thanh mặc quần áo lên, nhìn miếng ngọc thạch cắm trong âʍ ɦộ cả đêm, cô cảm giác tiểu bức vẫn rất chặt, nước nhưng chảy ra rất nhiều, cô không có đem ngọc thạch lấy ra, lau sạch nước trên âʍ ɦộ, sau khi khô thì mặc qυầи ɭóŧ vào, liền như vậy kẹp ngọc thạch đi đường.

Đi được hai bước, Thủy Thanh phát hiện đi đường kẹp ngọc thạch vô cùng kí©h thí©ɧ, đi đường phải đi chậm, đi nhanh rất có khả năng liền chịu không nổi.



Cách vách Chu Quân Kinh hiện tại mới dậy, đêm qua làm tới quá muộn, vốn dĩ hắn không có cái ý tưởng này, nhưng nghe được cách vách kêu giường, thanh âm thật sự quá lớn, nhịn không được trở về bắt lấy vị kia nhà hắn.

Từ sau khi sinh đứa thứ hai, hai người bọn họ rất ít khi có loại ý tưởng này, không nghĩ tới ngày hôm qua làm rất tận hứng, làm đến khuya mới ngủ.

Hắn sảng khoái đi ra ngoài rửa mặt, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy chỗ treo quần áo nhà bên cạnh, hắn cũng không biết có phải mình nhìn lầm hay không, như thế nào sẽ nhìn thấy đồ vật tao như vậy, đó là thứ gì đều chưa từng nghe qua, người trong thôn từng mặc qua cái này?

Đồ vật hình tam giác, còn có cái áo nho nhỏ, sao lại thế này?

Đây là của Thủy Thanh?

Vậy vợ hắn thì sao? Thế nhưng không mặc cái này?

Chu Quân Kinh ánh mắt nhìn thẳng.

Du͙© vọиɠ hắn vô cùng lớn, nhìn thôi mà dươиɠ ѵậŧ lại cứng đứng thẳng lên.

Thủy Thanh vừa rồi dậy liền đem qυầи ɭóŧ mang đi giặt, không giặt thì không chịu nổi, ngày hôm qua ra quá nhiều nước, bị Thời Trầm liếʍ qυầи ɭóŧ ướt hết cả, buổi sáng muốn mặc, phát hiện qυầи ɭóŧ tao vị quá nồng, còn có dấu vết khô, cô liền giặt sạch, phơi ở bên ngoài.

Thời điểm Tô Vân bước ra ngoài, nhìn thoáng qua Chu Quân Kinh, thấy hắn thế nhưng nhìn chằm chằm vào qυầи ɭóŧ của nữ nhân nhà bên, tức giận véo lỗ tai hắn: “Chu Quân Kinh, anh làm gì vậy? Anh nhìn chằm chằm vào qυầи ɭóŧ của người ta, anh không sợ bị phát hiện sao?”

Chu Quân Kinh là một đại nam nhân, bị véo lỗ tai thì rất mất mặt, cô thật sự không nể mặt anh, còn véo lỗ tai!