Chương 16

CHƯƠNG 16 ĐEM Tϊиɧ ɖϊ©h͙ BẮN TRONG MIỆNG, ĐỂ CÔ UỐNG SỮA ĐẬU NÀNH

Thủy Thanh nghe được lời nhìn anh nghi ngờ, rốt cuộc hai người sáng sớm liền tới nơi này làm, còn chưa có làm bữa sáng đâu, cho nên nói uống sữa đậu nành là như thế nào? Ở đâu có sữa đậu nành?

“Anh muốn uống sữa đậu nành sao? Anh nếu muốn uống sữa đậu nành thì chờ một chút em làm cho anh.”

Nghe được lời này Thời Trầm đem dươиɠ ѵậŧ từ trong tiểu huyệt cô rút ra, dươиɠ ѵậŧ còn mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, sau khi rút ra, anh đem căn đồ vật này phóng tới trước miệng cô, phân phó: “Há mồm.”

Thủy Thanh nghe được lời này ngoan ngoãn mà há mồm nhìn anh, Thời Trầm đỡ dươиɠ ѵậŧ đối với miệng cô đánh một chút sau đó đem dươиɠ ѵậŧ nhét vào trong miệng cô, bắn ra.

Bạch trọc tϊиɧ ɖϊ©h͙ tất cả đều bắn vào trong miệng cô, cô ăn không hết còn chảy ra một ít bên ngoài.

Khóe miệng cô đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhìn bộ dáng cô cơ khát, ăn không hết liền cứ như vậy chảy xuống.

Thủy Thanh bị bắn nhiều như vậy, nuốt một chút xuống, ăn không hết tất cả đều nhổ ra, sau đó đột nhiên liền hiểu được, anh nói uống sữa đậu nành là như thế nào, nguyên lai sữa đậu nành là như vậy.

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ… Như vậy uống sữa đậu nành…

Thứ này của anh cũng không khó ăn, rốt cuộc anh không hút thuốc lá, không uống rượu, nơi này khỏe mạnh, chính hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông, cô nuốt xuống không ít.

Thời Trầm sau khi giúp cô ăn xong lúc này mới đem căn đồ vật rút ra, còn lau miệng cho cô, miệng cô dính quá nhiều chất lỏng.

Thủy Thanh thật ra rất ngượng ngùng, cô chạy nhanh đi súc miệng, trong miệng đều là hương vị này, sau khi súc miệng vẫn còn hương vị của anh, cô vốn đang chuẩn bị làm sữa đậu nành cho anh, nhưng hiện tại anh không thể uống!

Quá mất mặt.

Thời Trầm nhìn thấy vợ mình thẹn thùng như con thỏ nhỏ, bộ dáng chạy cũng buồn cười, nên anh chạy nhanh đem quần mặc vào.

Rửa mặt.

Thủy Thanh hôm nay chuẩn bị đi lên phố xem có thể tìm được công việc gì hay không, vừa vặn có thể mang theo Thời Trầm cùng đi.

Hai người ngày mai phải chia xa, cho nên cô muốn quý trọng thời gian bên nhau hôm nay của hai người.

Thời Trầm cũng chuẩn bị mang cô đi mua quần áo, rốt cuộc gả cho anh cũng không thể không mua cho cô quần áo đẹp, vợ anh đặc biệt thích mặc váy, cho nên anh muốn dẫn cô đi cửa hàng bách hóa để mua váy.

Thủy Thanh không nghĩ trùng hợp như vậy, hai người bọn họ đi trên đường, vừa vặn nhìn thấy nữ chính đang bán đồ ăn sáng, đại khái là bởi vì ăn ngon, cho nên từ buổi sáng đến bây giờ vẫn có rất nhiều người.

Thủy Thanh nhìn nữ chủ bán cảm thấy khó trách nguyên nữ chủ có thể trả thù nhiều người tới mua như vậy, thật đúng là hái ra tiền.

Thủy Thanh nhìn có điểm tâm có chút kích động, cô không thể cùng nữ chủ tranh đoạt, rốt cuộc có hào quang của nữ chính, nếu cùng nữ chính bán đồ ăn sáng giống nhau, kia khẳng định đoạt mất công việc của nữ chính, cho nên cô nghĩ bản thân có thể bán cơm hộp, cô lúc trước đọc qua tiểu thuyết niên đại, rất nhiều nữ chính xuyên qua đây, cũng đều đi đến công trường bên kia bán cơm hộp, cũng có thể kiếm tiền.

Tay nghề nấu cơm của cô cũng không tồi, ít nhất hai ngày này Thời Trầm đều khen ngon.

Thủy Thanh cảm thấy tìm một công việc một tháng nhiều lắm cũng chỉ kiếm được mấy chục đồng mà còn rất mệt, còn không bằng tự mình gây dựng sự nghiệp, nếu bán tốt, một ngày liền được mấy chục đồng.

Cô không muốn làm thuê cho người khác, ở thế giới hiện thực vì làm việc cho người khác nên không có biện pháp gây dựng sự nghiệp, nhưng là đây là niên đại những năm 80, cô muốn thử xem.

Thủy Thanh đã quyết định phải làm cái gì, Thời Trầm mang cô đi cửa hàng bách hóa mua đồ, nói phải mua cho cô mấy cái váy.

Thủy Thanh cảm thấy mình có đủ váy, nói không cần, “Không cần, anh tự mua cho mình hai bộ quần áo là được, anh mua cho em làm gì? Em có nhiều váy rồi, mỗi ngày đều mặc váy, em không cần.”

Thời Trầm: “Anh không quan trọng ăn mặc, nói nữa, ở bộ đội mỗi ngày đều mặc quân trang, không cần thiết. Anh có tiền, anh liền mua cho em.”

Thủy Thanh thật sự đau đầu, anh nói chỉ mua hai cái váy, kết quả mua không ít, túi lớn túi nhỏ xách ra ngoài.

Tô Vân bán đồ ăn cả buổi sáng hiện tại mới nghỉ ngơi, chuẩn bị đi về, mang theo hai đứa nhỏ đặc biệt khó khăn, vị kia nhà cô ta không muốn giúp cô ta, thời điểm chuẩn bị trở về thì nhìn thấy Thủy Thanh cùng Thời Trầm cách đó không xa.

Hai người dựa gần cùng nhau đi? trên tay xách theo túi lớn túi nhỏ từ cửa hàng bách hóa đi.

Chồng cô ấy tại sao lại sủng cô ấy như vậy? Mua cho cô nhiều đồ như vậy, ngược lại là chồng cô ta...

Cô ta cảm thấy đối lập trong lòng.

Chồng người ta thì sủng vợ, còn chồng mình...chính là một cái thẳng nam.

Cô ta nhớ, thật ra nguyên chủ yêu thầm Thời Trầm.

Hiện tại cô ta có ký ức nguyên chủ, biết nguyên chủ cùng người chồng hiện tại do người trong nhà mai mối.

Kỳ thật người nguyên chủ thích không phải là Chu Quân Kinh, mà là Thời Trầm.

Khi còn trẻ, vẫn luôn ở sau lưng yêu thầm anh, nhưng thời điểm thổ lộ, bị người ta cự tuyệt, người ta nói không thích cô ta, có yêu thích một người, không có cách nào mới có nghe người trong nhà nói, cùng Chu Quân Kinh kết hôn.

Cô ta không biết có phải do còn ký ức nguyên chủ hay không, mà khi nhìn thấy Thời Trầm thế nhưng tim còn đập loạn.

Thời Trầm thoạt nhìn thật là so với Chu Quân Kinh khá hơn nhiều.