“ Tiểu Ngữ ?”
“ Bố mình đã tạo cho gia đình họ tổn thương không cách nào bù đắp , nhưng vì mình , anh ấy đã lựa chọn buông tha , mình biết anh ấy yêu mình , nhưng anh ấy không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho mình nên anh ấy bỏ mình . “ Mặc dù đau lòng , nhưng co vui vẻ chịu đựng . “ Nhưng không sao , mình đã chờ anh ấy nhiều năm như vậy , không ngại tiếp tục chờ , cho đến khi anh ấy thật sự quên đi quá khứ , trở lại mới thôi .”
“ Chưa thấy ai ngốc như cậu .” Đoạn Hồng Lăng giơ tay lau nước mắt , cười mắng cô .
“ Cậu thật sự tin anh ta sẽ quay lại sao ?”
“ Ừ , mình tin anh ấy sẽ quay lại .”
Đúng , cô đã nghe tối hôm đó anh bày tỏ tất cả với cô .
Anh muốn cô chờ anh , anh còn nói anh yêu cô , cho nên sẽ có ngày anh trở về , cô muốn nghe anh nói câu “ Anh yêu em” lần nữa .
Liên Ngữ gật đầu chắc chắn , cười nói với Đoạn Hồng Lăng : “ Nhất định anh ấy sẽ quay về .”
“ Thôi , cậu đơn thuần lại cứng đầu , mình không nói nhiều nữa , cậu đã nhất quyết chờ anh ta trở về , nhưng đến lúc đó anh ta không trở về , cậu cũng không cần khổ sở , trên thế giới đàn ông tốt còn rất nhiều , sẽ tìm thấy người khác thôi.” Đoạn Hồng Lăng an ủi cô .
Liên Ngữ nhìn bạn tốt, cô nhẹ nhàng lắc đầu, cảm giác mọi thứ diễn ra trong khoảng thời gian đó thật vui vẻ.
Thời gian chầm chậm trôi đi, Liên Ngữ quay trở về với cụôc sống ngày thường.
Buổi sáng cô đến cô Nhi Viện chăm sóc bọn nhỏ, buổi tối trở về nhà ăn cơm với bố mẹ, tán gẫu lung tung, không có người nào nhắc lại chuyện của Tất Ngôn, giống như từ trứơc đến nay anh chưa từng xuất hiện, mai danh ẩn tích rồi.
Giai điệu tao nhã nhẹ nhàng vang lên trong quán coffee, một cô gái mặc chiếc váy dài màu lam ngồi lẳng lặng ở một góc, xem bức thư trong tay.
Đoạn Hồng Lăng giống như cơn lốc xoáy chạy vọt vào, khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô ấy.
"Sao cậu lại thích đến những chỗ kì quái như vậy chứ?." Lãng mạn, dịu dàng thực sự không thích hợp với tính cách của cô ấy.
"Ha ha." Một số hình ảnh hiện lên trong đầu Liên Ngữ khiến cô buồn cười.
"Cậu cười cái gì?" Đoạn Hồng Lăng nhăn đôi mi thanh tú, "Là lạ."
"Trước kia chúng ta cũng hẹn nhau ở đây, cậu cũng xông tới đây giống lúc nãy." Liên Ngữ cầm tách cà phê trên bàn uống một ngụm, "Cảm giác giống như qua mấy đời vẫn giống nhau."
"Tiểu Ngữ, cậu..." Hồng Lăng hơi lo lắng cho cô.
Nhìn ra bạn tốt sầu lo, cô mỉm cười, "Tớ không sao, trải qua nhiều chuyện nên đúc kết đựơc chút kinh nghiệm. Hồng Lăng, còn nhớ ngày trứơc cậu ngồi ở trong quán cafe này thuýêt phục mình đi party mừng sinh nhật để tìm người tình cho mình không? Khi đó tớ chờ mong kỳ tích xuất hiện, ai cũng biết là đêm hôm đó, kỳ tích thật sự xuất hiện, anh ấy thật sự xuất hiện trước mặt tớ, chỉ là vật còn người mất, chúng ta sớm đã không hiểu rõ đối phương rồi."
"Tiểu Ngữ, đã một năm, anh ta vẫn không trở về, cậu thật sự muốn tiếp tục như vậy sao?" Yêu thương thật sự khiến cô trở nên ngu dại.
"Tớ luôn cảm tạ Thượng Đế vì đã để cho tớ gặp được anh ấy, thật đấy." Liên Ngữ xao động "Mặc kệ phải chờ bao lâu, tớ vẫn sẽ chờ, cho đến khi anh ấy trở về."
"Cậu là đồ ngốc." Cô quá cố chấp, Đoạn Hồng Lăng đành phải nhượng bộ, "Đi thôi, đã lâu không dạo phố , hôm nay nhất định phải đi chơi thỏa thích một bữa." Nói xong, đặt tiền trên bàn, Hồng Lăng kéo tay Liên Ngữ đi ra ngoài.
"Này, cậu không sợ tháng sau phải ăn mì ăn liền để sống qua ngày sao?" Liên Ngữ cười chế nhạo bạn tốt.
"Sợ cái gì." Đoạn Hồng Lăng kéo cánh tay của cô, "Vì là chị tốt, nên cậu sẽ không nhẫn tâm để mình ăn mì sống qua ngày đúng không?"
Thoáng nhìn bộ dạng đáng thương tội nghiệp của Đoạn Hồng Lăng, đôi môi đỏ mọng của Liên Ngữ cong lên.
"Đựơc đựơc đựơc, đại tiểu thư nhà họ Đoạn của tôi ơi, cứ thỏa thích làm gì mình thích đi, tôi sẽ phụ trách nấu nướng hầu hạ của người, đã đựơc chưa?"
"Cũng không tệ." Nguời nào đó đắc ý liếc mắt nhìn cô một cái, "Tớ nói cho cậu bíêt, tớ muốn mua..."
Tiếng nói dần dần nhỏ đi, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán cafe vẫn vang vọng, yên tĩnh, quẩn quanh trong cái ngõ nhỏ...
Mà lúc này ở sân bay, một người đàn ông có dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuần chậm rãi đi ra, anh đeo kính mát, che đi con ngươi đen thâm thúy, khóe môi lộ ra ý cười không dễ phát hiện, cũng mang theo một chút mong đợi gì đó.
Anh không để ý mọi người ở xung quanh đang nhìn mình, khom người ngồi vào xe, xe chạy kéo theo một lớp bụi bay mù mịt, nghênh ngang rời đi.
Tiểu Ngữ, anh đã trở về!
Ở Pub Bầu trời màu lam, vào thời địa điểm này, vào ngày này, ngoại trừ đây là nơi tổ chức tịêc mừng sinh nhật cô ra nó còn là nơi cô gặp đựơc anh, tất cả đều quen thuộc như vậy.
Liên Ngữ vào toilet sửa sang lại bản thân, sau đó chậm rãi đi ra, ở một góc hẻo lãnh, cô nghe được một giọng nói nam tính từ nơi nào truyền đến.
"Tiểu thư xinh đẹp, cùng nhau uống một chén đựơc không?"
Nhất thời Liên Ngữ dừng lại, giọng nói kia rất quen thuộc, cô không dám xoay người sang chỗ khác, cô sợ chính mình nghe lầm.
Giày da trơn bóng va chạm với sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy, càng ngày càng gần, cuối cùng người đàn ông đứng ở trước mặt Liên Ngữ.
Ánh mắt Liên Ngữ nhìn thẳng về phía đối phương, tầm mắt dừng lại ở nút áo sơ mi của người đàn ông.
"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Ngữ." Tất Ngôn vươn tay nâng cằm cô lên, nhìn cô thâm tình.
Thời điểm anh gọi tên Tiểu Ngữ, ánh mắt Liên Ngữ không nhịn được rơi rào rào, nhỏ giọt xuống đất.
Tất Ngôn dịu dàng dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, "Anh đã trở về."
"Không đi nữa sao?" Liên Ngữ nức nở nói, tầm mắt không rời khỏi con ngươi đen của anh.
"Không đi nữa." Anh cúi người tới gần khuôn mặt cô, hai người cứ như vậy, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp lẫn hơi thở của nhau.
Liên Ngữ không nói, hai người nhìn nhau, mắt đẹp xuất hiện một tầng hơi nước, như ánh trăng thuần khiết động lòng người, cũng khiến anh hô hấp nặng nề hơn.
Không có người đàn ông nào có thể kháng cự được cái nhìn chăm chú của cô, đôi mắt này giống như cái hố sâu, có thể khiến cho người ta cam tâm tình nguyện lao vào, say mê trong đó.
Tất Ngôn cúi đầu, dùng sức hôn đôi môi đỏ mọng của cô, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò cái miệng nhỏ nhắn, liếʍ mυ"ŧ mật ngọt bên trong cái miệng nhỏ.
Cô không cự tuyệt, tùy ý để hơi thở của anh xâm nhập, cái lưỡi phấn hồng dò xét, vừa chạm được vào lưỡi của anh, lập tức bị cường thế mυ"ŧ lấy, điên cuồng cướp đi hô hấp của cô, đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, khẩn trương liếʍ mυ"ŧ, kí©h thí©ɧ khiến cả người cô nóng lên.
Thật lâu sau, Tất Ngôn mới lưu luyến rời khỏi đôi môi anh đào mềm mại.
"Đi, anh đưa em đi xem quà sinh nhật của mình." Nói xong, anh dắt tay cô rời khỏi quán bar bằng cửa sau.
Bị anh nắm tay, Liên Ngữ đi ở phía sau che miệng cười.
"Cười cái gì?" Anh quay lại nhìn bộ dáng cười ngây ngốc của cô.
"Vì rất vui, nên muốn cười."
"À, không phải nghĩ đến anh nên mới cười sao?" Tất Ngôn tiến lại gần cô hơn, "Dù sao anh cũng rất anh tuấn, em phải quấn anh thật chặt đó."
"Nào có ai lại tự khen bản thân như vậy?" Liên Ngữ cười vui vẻ.
"Có anh đây." Da mặt Tất Ngôn thật dày, hoàn toàn không còn bộ dáng bình tĩnh của ngày xưa.
"Ha ha, khác người." Liên Ngữ cảm thấy giờ phút này mình cực kỳ hạnh phúc, có thể thoải mái ở bên cạnh người mình yêu, đó là chuyện vui vẻ nhất.
Tất Ngôn cười mỉm, nắm chặt tay cô, hướng về phía chiếc xe đang đỗ ở đằng kia.