Nhất thời, sắc mặt bố Liên chuyển xanh.
''Con...con làm sao biết công ty này.''
Công ty nhà họ Tất đã phá sản hai mươi năm trước, vì sao Tiểu Ngữ lại biết công ty này?
Ánh mắt hoảng sợ đã nói nên tất cả,Liên Ngữ thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt dọc theo khoé mắt chảy xuống.
''Tiểu Ngữ, con làm sao biết công ty kiến trúc nhà họ Tất?'' mẹ Liên thấy con gái rơi nước mắt, vẻ mặt chồng thì khác thường, nghi hoặc không thôi ''Ông xã, rốt cuộc là thế này? công ty kiến trúc nhà họ Tất không phải đã phá sản rất lâu rồi sao?''
'Bố , năm đó công ty nhà họ Tất phá sản có quan hệ với bố hay không?'' Liên Ngữ mở to mắt, lạnh như băng hỏi.
Trong mắt con gái lạnh lẽo, làm cho bố Liên lảo đảo vài bước, ngã ngồi trên ghế sô pha ''Bố…''
''Bố, bố nói cho con biết, có quan hệ hay không?''Cắn chặt hàm răng Liên NGữ gằn từng tiếng trong miệng hỏi.
''Con..con làm sao biết công ty kiến trúc nhà họ Tất? Hai tay nhịn không được run rẩy, bố Liên không dám nhìn vào ánh sáng trong mắt con gái.
'Bố, bạn trai con tên là Tất Ngôn.'' Mặt Liên Ngữ không chút thay đổi nói ''NHưng mà chúng con đã chia tay.''
''Cái gì?'' mặt bố Liên cắt không còn chút máu, phòng tuyến cuối cùng hoàn toàn bị đánh tan ''Tại sao lại có thể như vậy,tại sao lại có thể như vậy...''
''Bố, cho tới bây giờ, bố còn không nói sự thật cho con biết sao?''Liên Ngữ kích động đứng lên la to?''Con chỉ muốn nghe chính miệng bố nói cho con biết chân tướng sự thất.''
''Báo ứng, thật là báp ứng.'' Bố liên thống khổ la lớn, hai tay che mặt, giọt nước mắt hối hận chảy xuống.
'Nhưng cũng không nên báo ứng lên người con gái tôi.''
''Ông xã, sao lại thế này, nhà họ Tất phá sản thật có liên quan đến ông sao?trời ơi, đây rốt cục là sao lại thế này?''mẹ Liên nắm ống tay áo chồng, la lên nói.
Nước mắt Liên Ngữ ào tuôn xuống, cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng ''Bố, bố nói cho con biết đi.''
''Được, bố nói.'' Vẻ mặt bố Liên hối hận, giọng nói ên tai kể lại cho cô'' Hai mươi năm trước, công ty của bố quy mô rất nhỏ, kinh doanh rất vất vả, ở một lần cơ duyên ngẫu nhiên đến, may mắn quen biết chủ tịch kiến trúc nhà họ Tất, từ đó về sau trở thành một trong những nhà cung ứng vật liệu cho công ty kiến trúc nhà họ Tất, công ty mới có thể phát triển.''
''Vậy tại sao bố lại làm ra chuyện ăn cháo đà bát như vậy?'' Liên NGữ rưng rưng chỉ trích ông.
''Lúc ấy công ty nhà họ Tất đang xây dựng một công trình kế hoạch lớn, cần một lượng lớn vật liệu cung ứng, vì muốn nuốt cái bánh lớn này, bố đem toàn bộ tài chính của công ty đặt vào kế hoạch vật liệu này, căn bản bố không biết vật liệu buôn bán là hàng kém chất lượng, lúc trước bộ phận kiểm tra nói tất cả đều đủ tiêu chuẩn, ai ngờ lần cuối cùng bộ phận kiểm tra lại phát hiện vấn đề...''
''Nhưng mà, khi đó đã không còn kịp rồi, vật liệu đều được đưa vào công trường, nếu chuyện này nói ra, công ty sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn có thể mang nợ trên lưng, cho nên bố...''Bố Liên che mặt, coi khinh mình vô cùng.
''Cho nên bốgiấu diếm không báo, phải không?'' Liên Ngữ lạnh lùng cười ''Bố , sự ích kỷ của bố đã lại chết bao nhiêu người, bó biết không?''
'Bố cũng không muốn, bố không nghĩ chuyện này sẽ làm nhà họ Tất phá sản.'' Nước mắt bố Liên rơi xuống 'Bố không cố ý, không cố ý.''
''Bố cung ứng vật liệu kém chất lượng có lẽ là không phải là cố ý, nhưng sau này bố lại tiêu huỷ tài liệu buôn bán thì đó chính là cố ý'' Liên Ngữ không nghĩ người bố mà mình luôn tôn kính lại làm chuyện hèn hạ như vậy. ''THậm chí bố vì muốn thoát khỏi chuyện này, đã tạo tài liệu giả để bộ phận kiểm tra xem xét.''
''Lúc ấy thật sự bố rất sợ, nếu bị phát hiện số vật liệu kia là do bố cung ứng như vậy bố xẽ ngồi tù, Tiểu Ngữ, bố không thể ngồi tù, nếu ngồi từ, con và mẹ phải làm sao bây giờ?
''Người bố mà con luôn luôn kính trọng không ngờ lại là người bỉ ổi như vậy...'' Vẻ mặt Liên Ngữ thống khổ đột nhiên cười ta '' sai lầm của bố đã huỷ đí tất cả mọi thứ nhà họ Tất bó có biết không?''
''Tiểu Ngữ, thực xin lỗi, thực xin lỗi…''Bố Liên cầm lấy tay con gái cầu xin nói .''Tha thứ cho bố, tha thứ cho bố…''
Đứng ở một bên, mẹ Liên đã sớm rơi lệ, theo chồng cùng nhau nắm tay con gái ''Tiểu Ngữ, con đừng như vậy''
''Bố, người bố nên cầu xin tha thứ không phải là con, mà là Tất ngôn, là anh em nhà họ Tất.''Liên Ngữ giãy ra khỏi tay ba mẹ ''Con không thể tha thứ cho bố.''
Nói xong cô giống như một cái xác không hồn trở lại phòng của mình.
Liên Ngữ nhìn mô hình phòng ốc bày biện trên bạn, nước mắt giống như hạt trân châu bị đứt không ngừng tuôn xuống, đem mô hình gắt gao ôm vào trong lòng.
''Anh Tiểu Phần, thực xin lỗi, thực xin lỗi...''
Khóc mệt cô ôm mô hình cuộn mình ở góc giường mà ngủ,trong lúc mơ màng ngủ, cô không ngừng nói lời vô nghĩa:''Tất Ngôn…không cần rời bỏ em…không cần đi…''
Cứ như vậy, Liên Ngữ giam mình ở trong phòng chưa ttừng ra một lần, bất kể vợ chồng họ Liện cầu xin như thế nào cô cũng không mở của phòng, cũng không đi ra ăn cơm, chỉ trong vài ngày này, vợ chồng họ Liên tiều tuỵ không it.
''Tiểu Ngữ, bố van xin con mau ra đây đi.'' Bố Liên gõ cửa phòng con gái ''Bố bằng lòng đi tự thú, bằng lòng đi cầu xin nhà họ Tất tha thứ, chỉ cầu con đi ra, bố bằng lòng làm bất cứ chuyện gì.''
''Tiểu Ngữ, mẹ cũng vạn xin con, con ra đây đi.'' Liên Ngữ nhốt mình trong phòng không ăn không uống đã rất lâu, còn như vậy nữa thì sẽ...
''két'' một tiếng, cửa mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút máu đập vào mắt hai vợ chồng bọn họ, nhìn thấy cô ôm chặt một vật gì đó trong lòng, mặt không chút thay đổi nào đứng ở cửa.
Sau đó thân mình suy yếu của Liên Ngữ chậm rãi lướt qua bọn họ, đi ra phía ngoài phòng.
'Tiểu Ngữ, con muốn đi đâu?'' Bộ dáng yếu ớt của con gái khiến lòng mẹ Liên đau đớn ''mẹ nấu cháo hải sản con thích nhất, con ăn một chút, được không?''
Liên Ngữ ngoảnh mặt lừm ngơ, kéo thân mình đi về phía cửa
“Tiểu Ngữ, con không cần trừng phạt bố như vậy, có được không con?” Nhìn thấy bộ dạng con gái như vậy, bố Liên hối hận không thôi.
“Bố, con muốn đi tìm Tất Ngôn, chuộc tội với anh ấy.” Nói xong, cô giống như một âm hồn đi ra khỏi nhà.
“Hiện tại con thành cái dạng này thì đi đâu được chứ?” Thân thể của cô rất suy yếu, làm sau có thể đi đường xa.
“Bố, nếu không cho con đi, con sẽ hận bố cả đời.” Liên Ngữ hờ hững nhìn người bố đang đứng cản phía trước mình.
Giằng co hồi lâu, bố Liên thống khổ bất đắc dĩ buông tay, nghiêng người để cho con gái rời đi.
Nhìn bóng lưng con gái biến mất, mẹ Liên nhào vào trong ngực chồng gào khóc.
Sau khi Liên Ngữ rời khỏi, Tất Ngôn đi một chuyến về nhà cũ, vài ngày sau cũng trở về đây, cả một ngày nhốt mình trong phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh giống như người không có việc gì để làm đi ra ngoài.
“Tất Ngôn.” Thượng Thiên Dương vừa nghe cửa phòng có tiếng động, vội chạy tới "Cậu có khỏe không?"
"Tớ tốt lắm." Tất Ngôn rót cho mình một ly nước, sau đó ngồi ở trên sô pha, giống như người không có việc gì lật xem tạp chí.
"Cậu thật sự không có chuyện gì sao?" Thái độ bình tĩnh, một chút cũng không giống biểu hiện của người vừa thất tình.
Tất Ngôn buông tạp chí, nhìn về phía bạn tốt, "Thiên Dương, cậu về Mỹ trước đi, chờ tớ xử lý tốt chuyện ở đây, cũng sẽ trở về."
"Cậu quyết định rồi sao?" Thương Thiên Dương lo lắng nhìn anh, "Quên đi tất cả sao?"
"Quên đi..." Anh yếu ớt mở miệng "Tớ yêu Liên Ngữ, không nỡ để cô ấy đau lòng, nêu tớ đối phó với cha cô ấy, cô ấy sẽ rất khổ sở, mà trong lúc đó bọn tớ cũng vô tình tạo ra một khoảng cách, đã không thể quay lại như trước kia được nữa."
"Tất Ngôn, vì sao muốn buông tay cô ấy? Thượng Thiên Dương nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt của bạn tốt, nhiều năm như vậy, hắn nhìn thấy rất rõ ràng tình cảm của bạn tốt đối với Liên Ngữ đã rất sâu đậm.