“A, Tất Ngôn, anh thật tốt quá.” Cô xông lên ôm lấy anh, “Như vậy cô nhi viện sẽ không bị phá bỏ, bọn nhỏ vẫn có chỗ ở.”
Nhìn bộ dáng hưng phấn thoải mái cười to cô cô, Tất Ngôn cảm thấy tất cả đều đáng giá, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn đang vui vẻ của cô, khóe miệng cũng dần nâng lên.
“Tất Ngôn, tớ có nói là không phá bỏ cô nhi viện này sao? Cô nhi viện này là kế hoạch thứ nhất của công ty chúng ta, là thứ quan trọng nhất đó.” Thượng Thiên Dương nổi giận đùng đùng hét lớn với bạn tốt “Cậu có biết mình đang làm gì hay không?”
Tức chết, hắn bay tới bay lui giữa hai nơi mệt muốn chết, ngược lại, người này lại ở đây đem công việc đi lấy lòng bạn gái.
Trời ạ, thế giới này làm sao vậy? Một người cuồng công việc như vậy sao lại biến thành người đàn ông tình cảm dịu dàng rồi?
“Ngoại trừ khu đất này, chúng ta vẫn còn có thể chuyển đến chỗ khác.” Không có một tia áy náy và chột dạ, Tất Ngôn thản nhiên nói.
“Cậu cho rằng chỉ cần một câu nói là có thể xong việc sao? Vì kế hoạch này tớ tốn biết bao nhiêu tâm tư mới lấy được khu đất này, hiện tại cậu nói một câu muốn bỏ qua là bỏ qua? Còn lâu.” Hắn không bị điên, đầu óc cũng không bình thường.
“Tóm lại cô nhi viện không thể phá bỏ.” Tất Ngôn kiên trì nói.
Thượng Thiên Dương hít sâu một hơi “Không phải là cậu đã quên mục đích mình về nước?”
“Tớ không quên.”
“Nhưng hiện tại trái tim cậu đều đặt trên người cô gái kia, công việc đều vứt cho tớ, cậu muốn tớ mệt chết sao?” Đây mới là nguyên nhân chủ yếu, hắn làm bán sống bán chết, mà bạn tốt lại đi tán gái, rất không công bằng.
“Được rồi, mấy ngày này cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, công việc để tớ lo, được chưa?.”
“Hừ, đừng tưởng cứ như vậy là xong.” Thượng Thiên Dương nổi nóng như cũ “Chúng ta thật vất vả lắm mới có cơ hội nổi tiếng trong nước, việc tốt như vậy lại bị cậu hủy hoại.”
“Trong cô nhi viện có nhiều trẻ con như vậy, cậu muốn cho bọn chúng ngủ ngoài đường hết sao?” Anh nói một câu, dồn ép Thượng Thiên Dương.
“Aiz, biết rồi.” Thượng Thiên Dương không thể không đầu hàng “Sớm biết thế lúc trước sẽ không tò mò như vậy.”
“Yên tâm, tớ đã tìm được chỗ khu đất khác thay thế.” Điềm tĩnh tự nhiên, Tất Ngôn tung một quả boom tuyên bố.
“Sao cậu không nói sớm?” Người này muốn nhìn hắn tức giận đến bốc khói đây mà.
“Cậu đâu có hỏi.” Tất Ngôn không cho là đúng nói “Được rồi, không cần tức giận.”
Thượng Thiên Dương lại than thở, mình không cẩn thận kết giao với người này, thật sự là sai lầm lớn nhất cuộc đời mà.
“Vậy chuyện liên quan bố cậu đã có tiến triển gì chưa?” Chuyển đề tài, Thượng Thiên Dương nhíu mày nhìn anh.
Tay của Tất Ngôn nắm chặt “Vẫn còn tiếp tục, tớ nghĩ rất nhanh sẽ có tin tức.”
“Này, người anh em, đến lúc sự việc được giải quyết, cậu có muốn dẫn cô gái nhỏ của cậu cùng trở về NewYork không?” Đó thật sự là một vấn đề, cần phải nhắc nhở anh thật tốt.
“Ừ” Tất Ngôn hừ nhẹ một tiếng.
“Cậu có nói với cô ấy mục đích về nước của cậu không?” Nhìn thái độ cứng rắn trong miệng anh, xem ra là chưa nói.
“Không có, chỉ nói một số chuyện đơn giản, cô ấy không biết nguyên nhân tớ về nước.”
“Về sau cũng không định nói?”
“Ừ....không quan trọng.” Tất Ngôn lạnh lùng đáp, anh thật sự không muốn Liên Ngữ dính líu vào chuyện này.
‘’được rồi, chuyện của cậu, tụ cậu giải quyết đi.’’ Hai tay Thượng Thiên Dương thả xuốn ‘’Tớ đi trước’’
Sau khi Thượng Thiên Dương ra khỏi cửa, Tất ngôn cũng để cây viết trên tay xuống, suy nghĩ một chút, anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số quen thuộc.
‘’Anh muốn đưa em đi đâu?’’ Liên Ngữ ngồi ở phụ, nghiêng đầu hỏi.
Sua khi nhận được điện thoại của Tất Ngôn, bàn giao một chút công việc cho đồng nghiệp, Liên Ngữ liền vội vàng chạy đi, vừ ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tất Ngôn đứng ở đó, vẻ mặt hơi cứng lại, khiến cô hơi lo lắng.
Không phải là vì chuyện của cô nhi viện nên anh gặp phải phiền phức đó chứ?
‘’Là chuyện của cô nhi viện sao?’’
‘’Không phải, chuyện của cô nhi viện đã được giải quyết.’’ Tất Ngôn nhìn thẳng phía trước, tiếp tục lái xe.
‘’Vậy anh là làm sao vậy?’’ Cô khó hiểu quan sát anh’’ Sao sắc mặt lại khó caoi như vậy?’’
‘’Tiểu Ngữ, em…’’Anh ngừng lại không nói tiếp.
‘’Ừ, làm sao? ‘’Sao anh không nói tiếp?
‘’Không có gì, đến rồi nói sau.’’
Không lâu sau đó, xe dừng lại ở trước một ngôi biệt thự.
‘’Này…’’Liên Ngữ xuống xe nhìn đến cánh cổng lớn, cảm giác có chút quen thuộc.
‘’Ngôi nhà trước đây anh từng ở’’. Tất Ngôn đẩy cổng lớn, nắm tay Liên Ngữ đi vào.
‘’Hai mươi nưm trước nhà anh bị phá sản, cho nên căn nhà này bị đem ra bán đấu giá, cho đến khi anh về nước,anh mới mua lại nó từ trong tay người khác.’’
Liên Ngữ càng đi vào trong càng cảm thấy quen thuộc, nhớ về căn phòng màu trắng to lớn cùng với chỗ ngồi trong phòng lần lượt hiện lên, cô giãy ra khỏi tay anh, theo đường đi trong trí nhớ chạy chậm, quả nhiên, dừng lại ở sau một vườn hoa.
‘’Nơi này từng trồng là hoa tường vi, đúng không?’’ Cô chậm rãi quay đầu, không dám tin hỏi anh.
Tất Ngôn gật gật đầu’’Đúng vậy, nơi này từng là chỗ mẹ anh yêu thích nhất, bà ở đã trồng một vườn hoa tường vi.’’
Cô dùng hai tay che miệng mình, nước mắt trong hốc mắt trào ra ‘’Cho nên anh biết em là ai, lần đầu tiên gặp mặt anh đã biết em là TiểuNgữ’’
‘’Đúng, anh đã tìm được em, Tiểu Ngữ của anh.’’ Anh ôm lấy cô ‘’ Nhưng anh không nói cho em biết.’’
‘’Tại sao?’’
Nước mắt của Liên Ngữ nhỏ giọt trên ngực anh, làm nóng bỏng con tim anh.
‘’Lần này anh về nước vốn chỉ muốn điều tra nguyên nhân vì sao cong ty ba phá sản, không có ý đinh ở lại chỗ này, gặp em là chuyện ngoài ý muốn, yêu em cũng là chuyện không nằm trong kế hoạch của anh.’’
‘’Hiện tại thì sao? Em vẫn không nằm trong kế hoạch của anh sao?’’ Liên Ngữ khổ sở hỏi, cô rất sợ khi biết được đáp án.
‘’Không.’’ Tất Ngôn lập tức lên tiếng phủ nhận ‘’ Hôm nay mang em đến nơi này, chính là muốn cho em biết mọi chuyện, em đã là một bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh của anh.’’
‘’Chán ghét, anh luôn làm em rơi nước mắt.’’ Cô làm tổ ở trong ngực của anh, khóc thút thít ‘’ Em chờ anh thật lâu, thật lâu…’’
‘’Thực xin lỗi.’’
‘’Em không cần lời xin lỗi của anh.’’
‘’Được, không cần nói xin lỗi.’’ Anh cúi đầu hôn đôi môi cô ‘’Vậy anh nói…Anh yêu em, có được không?’’
‘’Ô ô…’’ Nước mắt cảm động dọc theo khoé mắt của cô chảy xuống, ôm chặt thắt lưng anh, vùi đầu vào trong ngực anh, cứ thế khóc thành tiếng.
Tất Ngôn ôm chặt lấy cô không nói được lời nào, cứ yên tĩnh như vậy, không một tiếng động.
Ngày hôm sau, Tất Ngôn vừa mở cửa đã nhìn thấy Liên Ngữ đứng ngoài cửa, bên chân còn có thêm một túi hành lý nhỏ.
‘’Đay là?’’ Tất Ngôn kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ sáng sớm xuất hiện trước cửa nhà anh.
‘’Anh không quan tâm đến’bảo mẫu’ này sao? Từ hôm nay trở đi, em muốn ở lại chỗ này, mỗi ngày nấu cơm cho anh ăn, quét dọn nhà cửa cho anh.’’ Liên Ngữ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười khanh khách nhìn anh.
‘’Em…’’ Anh phản ứng không kịp ngây ngốc giật mình nhìn cô xách hành lý vào trong phòng.
‘’Thật là đói, em còn chưa ăn sáng.’’ Buông túi hành lý xuống, Liên Ngữ điềm đạm đáng yêu nìn anh. ‘’Em muốn ăn cơm rang trứng.’’
Tất Ngôn vừa tức vừa buồn cười, còn dám gọi món ăn, thì ra là vì cơm rang trứng của anh, cô gái nhỏ này mới chạy đến nơi này của anh.
“Không phải em muốn nâu cơm cho anh ăn sao? Sao bây giờ thành anh nấu cơm cho em ăn rồi?’’ Anh cười trêu chọc ‘’Có nhầm lẫn gì hay không?’’
‘’Ây da, hôm nay anh làm trước, ngày mai emm nhất định sẽ nấu cho anh ăn, đuoặc không?’’ Liên Ngữ làm nũng lắc lắc cánh tay anh.
Tất Ngôn nhận mệnh đi vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.