Cằm Tất Ngôn đặt trên đầu vai của cô, thật lâu vẫn không nói chuyện.
Liên Ngữ thấy thế, giả vờ nhẹ nhàng nói: "Đến lượt anh, anh muốn hỏi em cái gì?"
"Em thích anh à?"
"Tất Ngôn!" Nhìn bộ dạng không đứng đắn của anh, Liên Ngữ đẩy anh ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười giống kẻ đang làm chuyện xấu, "Vừa rồi anh lừa em đúng không?"
"Không, là sự thật." Tất Ngôn thu lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn cô, "Hai mươi năm trước, bởi vì công ty phá sản, bố anh không chịu nổi đả kích nên đã tự sát, mẹ anh cũng đi theo ông, về sau, anh tự tay nuôi lớn em trai và em gái, tiếp tục cuộc sống."
"Thực xin lỗi, em không biết anh. . . . . ." Liên Ngữ nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của anh sau khi thuật lại cuộc sốngầm anh đã từng trải qua, cảm thấy trong lòng chua xót, nước mắt không ngừng chảy xuống, "Huhu. . . . . ."
"Đồ ngốc, anh còn chưa khóc, em khóc cái gì?" Lau nước mắt cho cô, Tất Ngôn thấp giọng trêu đùa nói: "Vẫn không trả lời vấn đề của anh, em có thích anh hay không ?"
"Nếu không thích anh, em sẽ không ở cùng một chỗ với anh đâu." Người phụ nữ khóc hồng cả vành mắt, lấy tay dụi mắt.
"Anh muốn chính miệng em nói cho anh biết." Nâng đầu cô lên, hai tròng mắt nhìn thẳng vào mắt cô, không cho cô do dự.
Hai má Liên Ngữ ửng đỏ, cô đắm chìm trong đôi mắt thâm sâu kia, khẽ mở môi nói: "Em thích anh!"
Nghe vậy, anh lập tức cúi đầu hôn đôi môi anh đào của cô, phóng túng hưởng thụ vị ngọt trong khoang miệng cô, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, chất lỏng màu đυ.c theo khóe miệng tràn ra, làm ướt cả hàm dưới.
"Ưʍ. . . . . ." Rên thật nhỏ. Âm thanh truyền ra từ đôi môi của Liên Ngữ, khiến rung động trái tim anh.
Anh rời khỏi môi đỏ mọng, liếʍ chất lỏng tràn ra ngoài miệng cô "Tiểu Ngữ, đây là tuyên bố của anh với em, em vĩnh viễn không được rút lại lời nói của mình, biết chưa?" Con ngươi đen kiên định cố chấp nhìn cô chăm chú, ánh mắt nồng nhiệt như muốn thiêu đốt Liên Ngữ.
Mặt Liên Ngữ đỏ bừng giống phát hỏa, cô vùi mặt vào trong ngực anh, không dám nhìn thẳng anh hay nhìn ánh mắt kia.
Tất Ngôn cứ ôm chặt cô như vậy, người trong lòng là bảo bối anh vất vả mới giành được, dù có thế nào thì anh cũng không buông tay.
Hai người dính chặt lấy nhau ở cùng một chỗ giống như một người, chặt chẽ đến nỗi chẳng thể nào nhìn ra khoảng cách.
Cứ như vậy, Liên Ngữ bắt đầu nhận chức bảo mẫu.
Mà Tất Ngôn một lòng chờ mong "Bảo mẫu" của mình, mới ngày đầu tiên làm việc, anh đã cảm thấy…..Ách, anh không nên bị sắc đẹp mê hoặc, mất đi lý trí như vậy.
"A. . . . . ." Cái bát thứ tư lại anh dũng hy sinh, mà người phụ nữ bên trong đi vẫn không ngừng la to, chưa từng ngừng lại.
Trên trán Tất Ngôn nổi gân xanh, 10 phút ngắn ngủn, cô làm vỡ bốn cái bát, anh không thể không hoài nghi cô cố ý, muốn làm đổ hết đồ ăn, để anh không có cơm mà ăn.
Cuối cùng, khi tiếng bát vỡ vang lên lần nữa thì rốt cuộc Tất Ngôn không thể ngồi yên được nữa, anh bước nhanh đi vào phòng bếp.
Bước vào phòng bếp, anh choáng váng đầu óc, dưới đất đầy mảnh sứ nhỏ, trứng đổ lênh láng ra sàn, khắp nơi đều là sách dạy nấu ăn, Tất Ngôn không nhận ra phòng bếp nhà mình nữa, nhất thời không nói nổi điều gì.
"Em yêu, xin hỏi có phải em muốn phá hỏng phòng bếp nhà anh không?" Đứng ở cửa phòng bếp, anh cười trêu chọc cô.
"Em. . . . . . Rất xin lỗi." Liên Ngữ xấu hổ chân tay luống cuống, không biết đặt hai tay lấm lem ở nơi nào mới thích hợp .
"Haiz." Trong lòng Tất Ngôn âm thầm thở dài, vén tay áo lên, bước vào phòng bếp hỗn loạn, "Em vẫn nên làm một đại tiểu thư thì tốt hơn."
Từ đầu muốn cô đến đây để giúp anh xử lý một số việc trong nhà, nhưng hiện tại anh lại trở thành người chịu trận thay, thật sự là chữa lợn lành thành lợn què, anh hối hận , thật sự không nên để cô bắt tay vào làm việc gì.
"Em. . . . . . Chờ một chút là có thể, lần này chỉ là em không cẩn thận." Liên Ngữ vội vàng giải thích: "Anh cho em thêm một cơ hội nữa nhé."
"Em yêu, cho em thêm một cơ hôi nữa, chúng ta sẽ không còn bát để ăn cơm ." Anh trêu ghẹo nói : "Em đã làm vỡ hết số bát còn lại trong nhà anh rồi."
"Em không cố ý mà, em trượt tay, thế là nó rơi xuống." Liên Ngữ đỏ mặt giải thích.
"Ha ha, đại tiểu thư nhà họ Liên, nói vậy tức là em chưa từng rửa bát." Tất Ngôn trêu đùa cô, không hề khách khí cười to.
"Đáng ghét!" Tay nhỏ bé đánh vào người anh một cái, "Em sẽ cố học."
Tất Ngôn quét sạch mảnh sứ hai ba lần, sau đó xếp lại sách nấu ăn và lau khô nước bắn ra, cuối cùng, anh rửa rồi cắt rau. Sau 10 phút ngắn ngủi, giống như anh đang làm phép thuật, phòng bếp trở lại sạch sẽ như lúc ban đầu, anh còn làm hai đĩa cơm rang hấp dẫn.
“Ngoan, em cầm thêm thìa ra kia đi.” Tất Ngôn bưng hai đĩa cơm rang vàng óng, đi ngang qua Liên Ngữ đang đứng ngây ngốc thì dịu dàng nói với cô.
Liên Ngữ lấy lại tinh thần, cầm hai cái thìa đi theo phía sau anh.
“Ngồi xuống.” Anh ra lệnh, Liên Ngữ ngoan ngoãn nghe lời ngay cả một câu cũng không dám nói.
Tất Ngôn đem một đĩa cơm rang to đặt trước mặt cô nói, “Ăn đi.”
Từng hạt cơm rang vàng óng, bóng nhẫy, thơm phức, Liên Ngữ không nhịn được nuốt nước miếng, nghe theo mệnh lệnh của anh, chẳng quan tâm đến hình tượng thục nữ, mở to miệng ăn.
“Em rất đói bụng sao?” Thấy cô ăn vừa vội vừa mau, Tất Ngôn nhíu mày hỏi.
“Ừ.....từ sáng đến giờ em chưa ăn gì.” Ăn quá ngon, trong miệng đầy cơm, cô thật sự không nói ra lời, chỉ có thể gật đầu với anh.
“Ăn từ từ.” Tất Ngôn cười dặn dò cô, “Không có ai tranh với em đâu.”
“Ăn thật ngon.” Liên Ngữ cúi đầu ăn như hổ đói, sau đó đưa cái đĩa không cho anh, “Em còn muốn ăn nữa.”
Tất Ngôn nhìn cái đĩa không, ngây ra một lúc “Em....”
Người phụ nữ này ăn hết một đĩa cơm rang to, anh còn chưa ăn miếng nào đâu đấy, nhất thời, anh cười một tiếng, sự lo lắng trong lòng lại tăng lên.
“Không cần ăn quá nhanh, ăn chậm nhai kĩ, nếu không sẽ bị đau bụng.” Đẩy một đĩa cơm rang khác đến trước mặt cô “Nếu không lần sau đừng mong anh rang cơm cho em ăn, biết chưa?”
“Được, được.” Vì suy nghĩ cho sau này, Liên Ngữ đành phải chậm rãi ăn đĩa cơm rang vàng óng mê người.
A, thật ngon quá!
“Xem ra về sau anh phải cố gắng kiếm tiền rồi.” Tất Ngôn giả bộ như thật nói.
“Vì sao?” Liên Ngữ ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn anh.
“Bởi vì anh phải nuôi em, em ăn nhiều như thế, không cố gắng kiếm tiền, không chừng anh cũng bị em ăn luôn mất.” Nói xong, anh cười đến nỗi mắt cũng híp thành một đường thẳng.
“Anh nói bậy, sao em có thể ăn nhiều như thế chứ.” Liên Ngữ đỏ mặt, gắt anh: “Em....là vì hôm nay em chưa ăn sáng, mới ăn nhiều như vậy, bình thường sẽ không như vậy đâu.”
“Oh?” Vẻ mặt anh lộ ra vẻ tiếc nuối, “Thì ra không phải vì anh nấu ăn ngon nên em mới ăn nhiều như vậy, về sau anh sẽ không nấu nữa, nấu xong lại không có người ăn.”
“Đừng mà.” Liên Ngữ vội vàng la to lên, “Em....được rồi, là em không biết nấu, anh nấu ăn ngon vô cùng, đã được chưa?”
“Đồ ngốc, anh rất vui khi được nấu cho em ăn.” Anh cưng chiều vươn tay vò vò mái tóc của cô, “Ăn đi, nếu không sẽ nguội đó.”
Nhìn bộ dáng cô cười híp mắt hưởng thụ, cơm trong miệng Tất Ngôn như biến thành đồ ăn ngon nhất từ trước đến nay.
Rõ ràng là muốn cô tới làm cơm cho mình ăn, hiện tại lại bị đảo ngược là anh nấu cơm cho cô ăn, thật sự chính mình tìm đến cái khổ, nhưng tuy nói như thế, trong lòng anh lại cảm thấy ngọt ngào, xem ra anh có khuynh hướng chịu ngược, cô gái nhỏ này thật sự là gánh nặng ngọt ngào của anh, không ôm chặt không được.