Chương 20: Bắn tim

“Tinh —— kiểm tra độ hư hại cơ giáp đo được 99%, không thể kích hoạt hình thức điều khiển cơ, bạn có muốn chuyển sang hình thức liên kết tinh thần không?”

Đường Manh đã đọc qua giáo trình của khoá học công khai, trên đó nói, trong tình huống chỉ kích hoạt hình thức liên kết tinh thần thì khi đội mũ giáp sẽ thấy được một số ‘sợi dây’ đặc thù.

Mỗi một cái đều tương đương với một mệnh lệnh cơ giáp.

Hình thức điều khiển cơ giáp truyền thống chủ yếu là thao tác cơ. Với một mệnh lệnh cơ giáp phức tạp thì dù thao tác có nhanh đến đâu thì cũng phải mất 2,3 giây mà kiểu liên kết tinh thần chỉ cần 0,0001 giây.

Hiệu suất tối cao luôn.

Vấn đề duy nhất chắc là ngưỡng cửa quá cao, người có tinh thần lực cấp C có thể chứa được 1 ‘sợi dây’, cơ giáp sư tinh thần lực cấp B bình thường có thể chứa được 10 ‘sợi dây’, tinh thần lực cấp A thì có thể chứa được nhiều nhất 50 ‘sợi dây’, nếu cố chấp nhét thêm nhiều ‘sợi dây’ hơn thì sẽ dẫn đến choáng váng mãnh liệt ảnh hưởng tới chiến đấu.

“Tinh —— đã lựa chọn hình thức liên kết tinh thần.”

Cáp sạc rậm rạp trên mũ giáp tự động kết nối với bảng điều khiển trong buồng lái, Đường Manh lần đầu tiên liên kết với kho số liệu của voi ma-mυ"ŧ, vô số mệnh lệnh cậu xem không hiểu như tầng tầng lớp lớp sợi tơ bao quanh lấy cậu.

Một trận choáng váng nhỏ ập đến.

—— “Trước mắt thì người sở hữu tinh thần lực cấp S duy nhất là Nhậm Triều Bắc vẫn chưa công bố số lượng ‘sợi dây’ mà mình có thể khống chế, chúng tôi đoán rằng có lẽ cậu ta nắm giữ được 100 ‘sợi’ bởi vì mũ giáp của cậu ta trang bị vừa tròn 100 cáp sạc.”

Giáo viên trong lớp công khai đã nói như vậy.

Nhưng mà ngài ấy còn nói, “Tuy nhiên, có khả năng số lượng ‘sợi’ cậu ta thật sự có được còn nhiều hơn bởi vì kĩ thuật chế tạo cơ giáp hiện giờ chỉ có thể hỗ trợ được 100 cáp sạc."

Lúc ấy làn đạn comment đều là một đám người hi hi ha ha tỏ vẻ:

【Tinh thần lực cấp S không khủng khϊếp đến mức đấy chứ, 100 sợi đã là quá nhiều rồi】

【100 là đủ rồi, tiếp tục khai thác thêm cũng vô dụng】

【......】

Đường Manh sờ mũ giáp, ngơ ngác nhìn không gian tinh thần với hàng ngàn hàng vạn ‘sợi dây’.

Mỗi một sợi tượng trưng cho một mệnh lệnh cơ giáp điều khiển voi ma-mυ"ŧ:

Nhấc chân trái.

Nhấc chân phải.

Dẫm chân.

…….

Nếu nói số lượng ‘sợi’ mà phần lớn cơ giáp sư có được giống như mấy "sợi dây" điều khiển con rối thì Đường Manh giống như đang nắm giữ cả hệ thần kinh của một sinh vật vậy.

Bởi vì thật sự quá nhiều ‘sợi dây’ nên khi Đường Manh ngơ ngác mà chạm vào chúng thì những "sợi dây" đó ùa về phía cậu khiến Đường Manh vốn không hề có kinh nghiệm luống cuống hết cả lên.

Các "sợi dây" ban đầu trong chốc lát bỗng biến thành cuộn len rối, Đường Manh thì như con mèo nhỏ bị vướng trong đống len đó. Mèo con vốn nên vui mừng khi nhìn thấy quả cầu len thì bây giờ lại chỉ có thể vùng vẫy trong một đống dây kêu meo meo ——.

“A, ngài Alpha, nhiều ‘dây’ quá.” Omega xinh đẹp đáng thương nói.

….

Địch Hưng Diệp cùng Nguyễn Quân Hành nhìn cơ giáp voi ma-mυ"ŧ không hề di chuyển. Chính xác hơn thì bọn họ đang xem cái đuôi của nó.

Nhậm Triều Bắc chém chiếc cơ giáp thành tám khối, chỉ có cái đuôi tránh được một kiếp. Đây cũng là bộ phận duy nhất có thể điều khiển được.

Nếu sử dụng hình thức liên kết tinh thần, theo lý thuyết thì sẽ rất dễ dàng mà tìm được sợi dây tương ứng với cái đuôi. Địch Hưng Diệp có trang bị một loại pháo laser nhỏ cho cái đuôi đó, bởi vì uỷ quyền tạm thời nên Đường Manh cũng không có quyền nã pháo laser nhưng nếu chỉ là điều chỉnh một chút vị trí của cái đuôi hay hướng bắn pháo thì vẫn có thể làm được.

Sao lại cả nửa ngày cũng chưa động đậy?

“Nhất định là máy kiểm tra hôm nay bị lỗi.” Lúc Địch Hưng Diệp đi ra khỏi khoang chữa trị hôm nay liền nghe được tin tức Đường Manh là tinh thần lực cấp S và cũng biết được tên của cậu nhưng có lẽ vì không ở hiện trường đo lường tinh thần lực nên cậu ta cảm thấy nó không phải là thật.

Hiện tại đến cả việc điều khiển đuôi dễ như này mà Đường Manh còn không làm được chính là chứng cứ tốt nhất.

“Cậu ấy có khả năng đến cả tinh thần lực cấp C cũng không phải, một ‘sợi dây’ còn không cảm nhận được.” Địch Hưng Diệp chắc chắn nói.

Nguyễn Quân Hành không nói gì, hắn đeo hộp sửa chữa lên lưng, hướng phía voi ma-mυ"ŧ mà đi.

Đồng phục của kỹ sư cơ giáp có rất nhiều công dụng, một trong số đó là chất dịch ở lòng bàn chân có thể giúp đi lại trên cơ giáp một cách tự nhiên.

Tốc độ cực nhanh khiến Nguyễn Quân Hành gần như hoá thành một cái bóng đen.

Hắn vọt vào vị trí khoang điều khiển ở trái tim voi ma-mυ"ŧ.

Chỗ này từng bị Nhậm Triều Bắc dùng kiếm chém, chưa sửa chữa nên Nguyễn Quân Hành có thể nhẹ nhàng mà mở được cửa khoang.

Giây phút mở cửa kia, trong đầu hắn chạy qua vô số hình ảnh nghiêm trọng ví dụ như mũ giáp cảm ứng xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn dẫn tới Đường Manh ngất xỉu hay là khoang điều khiển có trục trặc do kiếm sáng phá huỷ mà hắn không kiểm tra ra được gây tổn thương cho Đường Manh…..

Tim Nguyễn Quân Hành đập cực nhanh, hắn giống như nghe được âm thanh máu chảy ở huyệt thái dương hoặc có lẽ là huyệt thái dương cũng đang đập thình thịch.

Hắn nhảy vào khoang điều khiển.

Liền nhìn thấy bóng dáng ngoan ngoãn ngồi trong buồng lái hỏng hóc của omega.

Mũ giáp cảm ứng đen nhánh đội trên đầu khiến khuôn mặt vốn bằng bàn tay kia trông càng nhỏ, 50 cáp sạc trên mũ giáp đều đang điên cuồng rung rung. Cho dù Địch Hưng Diệp ở trạng thái tốt nhất cũng không thể điều khiển 50 cái cùng lúc.

Nguyễn Quân Hành tin tưởng, nếu không phải voi ma-mυ"ŧ bị hỏng 99% chức năng thì hiện tại ở trong phòng chế tạo cơ giáp không phải là con voi vẫn luôn bất động mà là một con voi cuồng loạn sinh động giống như vừa có được cơ thể mới vậy.

Trên mặt Đường Manh chỉ có sự mê man ngây ngốc. Nếu cậu ấy là nhân vật truyện tranh thì lúc này mắt mèo xinh đẹp sẽ biến thành nhang muỗi không ngừng xoay tròn rồi. Tuy nhiên sắc mặt cậu ấy rất tốt, cũng không giống do lượng "dây" quá nhiều mà tạo thành choáng váng cho cơ thể.

Có thể là vừa mới tiếp xúc với cơ giáp, hơn nữa còn là tinh thần lực cấp S nhìn thấy quá nhiều "sợi dây" nên nhất thời có chút ngốc đi?

Trái tim treo đến tận cổ họng của Nguyễn Quân Hành rốt cuộc đã được thả xuống. Hắn rũ mắt nhìn Đường Manh đang hoàn toàn đắm chìm trong việc điều khiển cơ giáp, xác nhận đối phương không có chỗ nào khó chịu mới nhẹ chân nhẹ tay rời đi.

“Ngài Đường Manh, ‘dây’ điều khiển đuôi voi ở bên trái, đúng rồi, mời nhìn sang bên trái.”

Đường Manh nhìn đến hoa cả mắt, ý thức mà vươn sang bên khu vực trái một chút mới cảm nhận được một đống "dây" liên quan đến điều khiển đuôi. Đó là một đoạn đầu "dây" lớn, ở giữa thì bắt đầu chia thành hàng trăm nhánh nhỏ.

Đoạn đầu chỉ có một mệnh lệnh rất đơn giản: “Bắn pháo.”

Nhưng bắt đầu từ đoạn giữa liền chia thành một đống "dây" khác nhau, cái gì mà ‘Hất đuôi bên trái’, ‘Hất đuôi bên phải’, ‘Chóp đuôi quay phải 60 độ’, ‘Chóp đuôi hướng xuống’.....

Tên mấy mệnh lệnh đó đều đã được Alpha xử lí, dùng các câu từ ngắn gọn mà Đường Manh có thể hiểu xuất hiện.

Đường Manh cuối cùng cũng tìm được cái "dây" này, quả thực muốn khóc thành tiếng, ý thức của cậu nhanh chóng đắm chìm trong đoạn giữa.

“Cậu ấy thế nào?” Địch Hưng Diệp dò hỏi Nguyễn Quân Hành mới đi ra khỏi khoang điều khiển, mắt cậu ta bỗng nhiên mở to.

Chỉ thấy cái đuôi vẫn luôn bất động kia giật hai cái rồi như một con rắn không xương linh hoạt mà vặn vẹo. Mỗi một đoạn đều hoạt động riêng rẽ, chiếc đuôi một lúc thì là hình chữ S, một lúc thì lại là hình chữ O mà mỗi lần thay đổi lại là ngay lập tức, thậm chí Địch Hưng Diệp còn chưa kịp nhìn xem Đường Manh bày ra cái hình gì thì cậu đã đổi sang cái tiếp theo.

Cái này chứng tỏ Đường Manh có thể điều khiển cả 50 "dây" trên mũ cảm ứng mới đạt được sự trơn tru như vậy.

“Sao có thể….” Cậu ta lẩm bẩm.

Địch Hưng Diệp nhớ rõ lần đầu tiên bản thân dùng hình thức liên kết tinh thần cũng chỉ có thể điều khiển được 34 "dây" cùng một lúc trong đúng một phút. Nhờ không ngừng huấn luyện gian khổ vào giai đoạn sau mới sử dụng được 50 cái.

Mà Đường Manh, thậm chí chỉ nghe qua mấy tiết học điều khiển cơ giáp online…..

Nguyễn Quân Hành ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Đường Manh điều khiển cái đuôi chính xác chỉ về hướng mình, nòng pháo laser nhắm ngay bản thân. Cũng ngắm đến cả Địch Hưng Diệp ở cạnh hắn. Địch Hưng Diệp né ra theo bản năng, Nguyễn Quân Hành lại vẫn đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích.

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, cái đuôi bỗng uốn ra hình trái tim đáng yêu.

Quyền hạn bắn pháo vốn đã bị khoá lại từ trước.

Nhưng Nguyễn Quân Hành tựa như nghe thấy một tiếng nổ lớn, hắn duỗi tay ôm lấy ngực trái của mình, nơi trái tim đang kịch liệt nhảy loạn.

Beta đẹp trai ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng lại cưng chiều.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường 1:

Mèo nhỏ Đường Manh đáng thương lăn lộn giữa những sợi len trong phòng phỏ, không sao thoát được thế giới bóng len.

Camera Alpha: “Ngài mèo nhỏ, xin mời đi bên trái, cửa ở hướng đó, đúng rồi, đúng rồi, tiếp tục đi hướng đấy.

Mèo nhỏ Đường Manh đi được mấy bước lại vấp phải một quả cầu len mà ngã chổng mấy cái thịt đệm hồng lên trời, mơ mơ màng màng bò dậy lần nữa thì lại mất phương hướng lần hai.

Camera Alpha: “Ngài mèo nhỏ, xin mời đứng lên, bây giờ đi về hướng mười giờ.”

Mèo nhỏ Đường Manh: “Meo meo, meo meo, meo meo meo meo, meo meo, meo meo, meo meo meo ……”

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra .

Một bóng người khủng bố đột nhiên xuất hiện, hắn nhìn thấy mèo nhỏ Đường Manh đáng thương, hai mắt tỏa sáng, âm u bò đến, vọt vào, bắt cóc mèo nhỏ Đường Manh, ngoài miệng còn gào thét “Nhà tôi nhặt được một con mèo, nó muốn về nhà với tôi”......

Sau đó.

Cảnh sát: “Có thể miêu tả cụ thể hiện trường xảy ra vụ án lúc đó không?”

Camera Alpha: “Nghi phạm lúc đó là Nguyễn Quân Hành….”

Tiểu kịch trường 2:

Cảnh sát phát hiện Nguyễn trà mỗi ngày đều âm u bò đến bên cạnh mèo nhỏ Đường Manh, rít gào, hò hét, dùng miệng tấn công khuôn mặt, đệm thịt, cái bụng…. của mèo nhỏ.

Cảnh sát nỗ lực giải cứu bé mèo Đường Manh.

Bé mèo Đường Manh: “Meo meo? Meo meo meo meo? Meo meo meo meo? Méo? Meo meo? Meooo meo meo?”

Bọn họ mang mèo nhỏ không hiểu tiếng người đi. Kết quả Nguyễn trà vặn vẹo bò ra khỏi phòng, móc phải móc dưới móc trái quét chân đá vòng tấn công bất kì ai đến gần.

Điên rồi! Điên thật rồi! Điên thật rồi!!

Mèo nhỏ Đường Manh đi tới trước mặt Nguyễn trà đã hoàn toàn điên lên, nghiêng đầu nhìn hắn.

Tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh Nguyễn trà nhanh chóng bò đến ôm lấy con mèo nhỏ, điên cuồng gào thét: “Nhà tôi nhặt được một con mèo, nó muốn về nhà với tôi”

Hoá ra từ lúc bắt đầu bé mèo Đường Manh đã thật sự muốn về nhà cùng Nguyễn trà.