Vừa mở cửa, Đường Manh liền thấy alpha ít khi nói cười ngồi trên ghế sô pha, đồng phục viện nghiên cứu trên người còn chưa cởi, giữa các ngón tay kẹp một cây thuốc lá, cha Đường rất ít khi hút thuốc, chỉ khi tâm tình bực bội mới hút một cây.
Đường Manh đứng cạnh cửa, cảm nhận được không khí ngưng trọng trước cơn giông bão.
Chú thích: Nguyên văn là ‘sơn vũ dục lai phong mãn lâu’ - một câu thơ trong bài Hàm Dương thành đông lâu (Lầu đông thành Hàm Dương) dịch nghĩa là ‘Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu’ chỉ cơn giông trước lúc mưa nguồn, ám chỉ không khí căng thẳng trước khi xảy ra việc lớn.
Mẹ Đường đứng phía sau cha Đường, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Sao lại mặc như thế này?” Cha Đường cuối cùng cũng mở miệng.
Đường Manh cúi đầu, nhìn áo phông trắng cùng quần đùi đen trên người.
“Ai nha, còn không phải mùa hè quá nóng sao?” Mẹ Đường vội vàng nói: “Bây giờ rất nhiều người trẻ đều mặc như thế này mà.”
“Những người đó là alpha và beta.” Cha Đường chậm rãi nói: “Con cũng tới lúc gả chồng rồi, sửa soạn cho đẹp, không cần để người ta đồn rằng omega Đường gia chúng ta không có giáo dục.”
Đường Manh duy trì động tác cởi giày, không tiến lên trước.
Tâm tình nhẹ nhàng vui sướиɠ, lâng lâng cảm thấy chính mình sẽ thay đổi vận mệnh trước khi về nhà trong phút chốc rơi xuống đáy vực.
“Nhậm Triều Bắc là đối tượng kết hôn tốt nhất, con đừng có lôi lôi kéo kéo với những người khác trước mặt mọi người, beta cũng không được.” Cha Đường rít một hơi thuốc lá, mày nhăn chặt hơi thả lỏng ra.
“Khoảng thời gian trước, Nhậm gia có khai thác được một mỏ ma bạc. Nếu con kết hôn với Nhậm Triều Bắc, Nhậm gia đồng ý sẽ cho ba quyền sử dụng mỏ ma bạc đó.”
“Con hẳn là biết, mỏ ma bạc này đối với ba quan trọng bao nhiêu.” Cha Đường nói: “Có mỏ ma bạc này, nghiên cứu của ba rất nhanh là có thể thành công.”
Đầu ngón tay chạm đến tủ giày, Đường Manh phát hiện mình phải cần lực lượng từ bên ngoài để chống đỡ mới không đến nỗi mất đi cân bằng mà ngã xuống.
Đường Manh trong sách khi muốn kết thúc việc xem mắt với Nhậm Triều Bắc thì cha Đường cũng nói những lời này.
Hoá ra chính tai nghe được trong hiện thực so với câu chữ không tiếng động còn chói tai gấp mấy trăm lần.
Đột nhiên, Đường Manh nhớ tới câu mà Nguyễn Quân Hành nói với cậu cách đây không lâu ——
“Bác trai thực sự yêu cậu nhỉ.”
Hình như vô số người từng nói với cậu câu này.
Người cha alpha tinh anh làm việc ở viện nghiên cứu, thông minh, bình tĩnh, mạnh mẽ, anh tuấn… đối xử với cậu có vẻ cũng rất tốt.
Cha cậu chưa từng mắng cậu bao giờ.
Mẹ luôn bảo, bởi vì cậu nghe lời hiểu chuyện, không cần người lớn răn dạy.
Nhưng người mẹ dịu dàng thường ngày khi hướng dẫn cậu làm bài tập, có đôi khi cũng sẽ không kiềm chế được mà nổi giận với cậu.
Có một lần, cha hiếm lắm mới về nhà, bắt gặp mẹ tức giận với cậu, alpha phong trần mệt mỏi đứng cạnh cửa, lẳng lặng nhìn cảnh mẹ cậu không kìm được cơn giận kia rồi nói: “Tôi cưới cô về để cô làm một người vợ, một người mẹ đủ tư cách trong cái nhà này, cô lúc ở trường thật sự giỏi môn Tâm lí học trẻ em sao?”
Vì thế, Đường Manh nhỏ thấy cảnh mẹ mình hoảng loạn khóc lớn mà xin lỗi. Không chỉ xin lỗi cha còn xin lỗi cả cậu, giống như bản thân đã làm ra một lỗi lầm nặng nề, một tội ác tày trời nào đó vậy.
Đường Manh nhỏ thật ra có chút không rõ đã xảy ra cái gì, mờ mịt ngơ ngác mà nhìn hết thảy màn phát sinh này.
Cha cậu châm thuốc, kẹp giữa ngón tay.
Ông dựa cửa mà đứng, không hút thuốc mà để đốm lửa cắn nuốt cây thuốc lá.
Mùi thuốc lá hoà lẫn cùng tiếng khóc của mẹ tràn ngập toàn bộ căn phòng, như thể một căn nhà cỏ tránh mưa bị ngọn lửa thiêu rụi trong mùa mưa ngột ngạt.
Mẹ nói cha rất yêu cậu, quan tâm sức khoẻ tâm lí của cậu, hi vọng cậu lớn lên trong hạnh phúc.
Đường Manh nhỏ ngồi ở bàn sách, có chút không hiểu, tại sao cha yêu cậu như vậy lại chưa bao giờ kèm cậu làm bài tập.
“Ba là nghiên cứu viên cực kì giỏi, thời gian của ba rất quý giá, thời gian của mẹ mới dành riêng để dạy con…”
Chẳng lẽ thời gian của ba thì quý giá còn thời gian của mẹ thì không sao?
Đường Manh nhỏ không hiểu được điều này.
………
Cha cậu chưa từng quên đưa quà sinh nhật cho cậu lần nào.
Mẹ luôn nói, ba đối với cậu rất tốt, sẽ tỉ mỉ mà chọn quà tặng cho cậu, dù là quần áo, giày hay trang sức đồ chơi, mẹ nói ba thật sự rất yêu cậu.
Đường Manh bé nói, mẹ, ba mua cho mẹ rất nhiều quà, ba cũng yêu mẹ.
Mẹ, mẹ đỏ mặt à?
Mẹ cũng yêu ba nha!
Hôm đó, hai người bọn họ ở nhà cùng chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ba, trên bàn đều là các món ngon mẹ tự tay làm, Đường Manh bé cũng giúp làm bánh sinh nhật, vết bơ dính trên mặt cậu được mẹ lau đi rồi lại được hôn một cái.
Bọn họ đợi rất lâu, đợi đến lúc đồ ăn đều nguội hết mới đợi được người cha khoác đồng phục viện nghiên cứu trở về.
Cha liếc mắt nhìn mẹ một cái, nói: “Cô mua váy? Không hợp với cô, cô ngoại trừ nấu nướng không kém, những mặt khác đều cần cải thiện, bao gồm cả thẩm mỹ.”
“Đừng nghĩ là tốt nghiệp học viện omega thì có thể không cần nỗ lực tiến bộ nữa.”
“Omega đều không có chí tiến thủ như vậy sao?”
Đường Manh vẫn nhớ rõ như in chiếc váy ren đen mẹ cậu mặc trên người kia, cậu còn nhớ rằng đó là chiếc váy mà mẹ dẫn cậu đến cửa hàng chọn được, chị gái tư vấn chào hàng đẩy mạnh tiêu thụ nói:
“Phu nhân, cái này hoàn toàn trái ngược với phong cách thường ngày của ngài, có chút gợi cảm, chồng ngài nhìn thấy nhất định mắt sẽ sáng bừng cho mà xem.”
Đường Manh nhỏ hơi ngây ngốc mà nhìn mẹ trong nháy mắt đỏ bừng mặt sau khi nghe tư vấn nói xong.
Cậu không hiểu cái gì đã xảy ra, giống như cậu không hiểu tại sao mẹ nghe ba nói xong, mặt lại trắng bệch trong nháy mắt.
……
Đường Manh nhỏ không hiểu nổi cha mình.
Cha luôn rất bận rộn, ở suốt tại viện nghiên cứu nghe nói rất siêu, Đường Manh nhỏ chưa từng đi đến đó.
Nơi đó cách cậu rất rất xa, xa đến mức giống như một thế giới khác, một thế giới thuộc về beta và alpha tinh anh.
Cậu chưa từng nhìn thấy phòng Chế tạo Cơ giáp rốt cuộc là như thế nào.
Vì thế Đường Manh nhỏ ngồi trong phòng vẽ tranh, vẽ ra phòng Chế tạo Cơ giáp trong trí tưởng tượng của cậu, cậu tin rằng nơi đó hẳn là rất đẹp đẽ, có tất cả những món đồ thú vị trên thế giới.
Cậu tràn đầy vui mừng mà đem phần quà này cho cha.
Cha nói với mẹ: “Tác phẩm được yêu thích nhất trong cuộc thi hội hoạ omega có phong cách như thế nào? Thường thức này, cô là omega còn không biết rõ sao?”
Ngày đó trời không có mưa, không có mùi thuốc lá, không có tiếng khóc thút thít nhưng cậu giống như lại ngửi được mùi hương hỗn loạn đó trong không khí.
Là omega cấp S, Đường Manh nhỏ rất nhạy cảm với tin tức tố, có thể ngửi được mùi hương cực nhạt mà người thường không ngửi được. Cậu tự hỏi đây là mùi tin tức tố của ba hay là của mẹ, nhưng mà rõ ràng tin tức tố của ba với mẹ đều không phải cái mùi này.
Đường Manh nhỏ không hiểu cái gì đã xảy ra, trẻ con luôn có rất nhiều việc không thể hiểu nổi.
Nhưng khi dần dần lớn lên, chân tướng của những việc đó liền bại lộ trước mắt cậu.
Cậu lại ngửi thấy được.
Đó là mùi hương áp lực, nặng nề, ẩm ướt hỗn tạp phảng phất đang bị lửa thiêu đốt.
Đó là mùi hương bi thương, mùi hương phẫn nộ.
Là mùi hương trong lòng cậu.
Đường Manh che lại ngực trái, nhíu mày, hơi mở miệng thở dốc không tiếng động, tựa như chỉ có như vậy mới có thể hấp thu đủ dưỡng khí từ giữa bầu không khí áp lực này.
Đừng nói nữa.
Đừng nói nữa……
Đường Manh nâng mắt lên, hoạt động cơ bắp căng cứng trên khuôn mặt, mở đôi môi run rẩy, nhẹ giọng nói: “......Tinh thần lực của con, là cấp S.”
Trong sách khi Đường Mãnh thông báo tin tức này cho cha Đường thì đã được cha Đường công nhận.
Đó là lần đầu tiên cậu có được sự công nhận từ người cha này, cho dù lúc ấy Đường Mãnh đã cực kì thất vọng với cha Đường, thì khi nghe được lời khen ngợi từ miệng đối phương lại mất khống chế mà để tin tức tố trào ra. Tin tức tố alpha cấp S tràn ngập trong không gian kín, Đường Tu Trúc bị áp chế đến mức hơi phát run.
“Nhậm gia cũng rất vừa lòng với cấp bậc tinh thần lực của con, bây giờ con đi xin lỗi Nhậm Triều Bắc thì nó sẽ tha thứ cho việc xằng bậy mà con làm hôm nay.” Cha Đường nói như vậy.
Mẹ Đường cũng khuyên nhủ: “Bảo bối nhỏ, con mau đi xin lỗi Triều Bắc, nó là đứa trẻ ngoan, mẹ đã nghe nó nói, nó muốn đưa con đi mua cơ giáp hôm nay, con xem, Triều Bắc đối xử với con rất tốt mà, con sao lại làm tổn thương tấm lòng của người ta như vậy được …..”
Cha cậu, cho cậu quà tặng sang quý, sinh hoạt vật chất dư dả, dùng giấy gói đẹp đẽ bọc lấy cậu, cuối cùng coi cậu như một món đồ mà đưa đi.
Cậu là một omega, cho nên tinh thần lực cấp S đối với một omega mà nói, chỉ làm món đồ này càng thêm quý giá.
Mà Đường Mãnh trong đoạn sau của câu truyện, cũng là tinh thần lực cấp S, không chỉ có tư cách nói chuyện bình đẳng với cha Đường mà còn có được quyền lên tiếng trong nhà.
Đường Manh hơi mấp máy môi, bỗng nhiên rất muốn cười, cậu cứ như vậy mà cười hai tiếng, cười rất khó nghe, giống như đang khóc vậy.
Hoá ra làm Alpha, thật sự vui vẻ như thế.
“Tu Trúc, không cần tức giận, bảo bối nhỏ nó không phải là cố ý, anh bên kia hẳn là rất bận, đừng trì hoãn công việc, tiểu bảo bối bên này em sẽ coi chừng thằng bé….” Mẹ Đường thật cẩn thận nói, liên tục chú ý sắc mặt cha Đường và Đường Manh.
Mẹ đang sợ hãi. Đường Manh nghĩ.
Chờ một chút, chờ chút nữa, chờ cậu biến thành alpha thì tốt rồi, không cần cãi nhau, không cần làm việc gì quá đáng sẽ doạ đến mẹ, quan trọng hơn là……
Trong sách đã nói qua kết quả của việc phản kháng cha khi cậu là omega.
Sau khi bọn họ tranh chấp nhau, mẹ liền ngã bệnh. Có lẽ bà đã bị bệnh từ rất sớm rồi.
Đây là việc mà khi cậu làm alpha cần thiết phải giải quyết với cha, đừng để mẹ phiền não là được, bà không giúp được gì còn sẽ không ngủ ngon được.
Đường Manh hít một hơi thật sâu, cố gắng áp nỗi buồn bực kia xuống ngực.
“Trong vòng một tháng, ba muốn thấy quan hệ của con cùng Nhậm Triều Bắc tiến triển.”
‘Phanh’ tiếng đóng cửa vang lên. Cha Đường rời khỏi nhà.
“Bảo bối nhỏ, bảo bối nhỏ con làm sao vậy?” Mẹ Đường vội vàng đỡ Đường Manh ngồi lên sô pha, “Sao mà sắc mặt trông lại kém thế này?”
“Không có gì, con chỉ là không thoải mái khi ngửi thấy mùi thuốc lá.” Đường Manh thấp giọng nói.
Mẹ Đường vội vàng mở cửa sổ thông gió lại rót cho Đường Manh cốc nước, “Sao rồi? Đỡ hơn chút nào không?”
Đường Manh gật đầu.
Mẹ Đường đau lòng mà sờ trán Đường Manh: “Bảo bối nhỏ, cha thật ra là vì tốt cho con, Nhậm Triều Bắc là đối tượng kết hôn rất tốt….”
“Mẹ, con có người mình thích.” Đường Manh đánh gãy lời mẹ Đường, nhìn biểu cảm thấp thỏm bất an của mẹ Đường, Đường Manh nhẹ giọng nói: “Là một beta, con thích cậu ấy, con muốn kết hôn với người đó.”
Mẹ Đường có chút đứng ngồi không yên: “Mẹ, mẹ nghe nói đó là một beta xóm nghèo, bảo bối nhỏ, hai đứa mới biết nhau chưa đến hai ngày, con hiểu hết về cậu ta sao?”
“Mẹ, kiểm tra cấp bậc tinh thần lực của con là cấp S.”
Mẹ Đường nghe vậy nở nụ cười, vết chân chim mỏng hiện lên nơi khóe mắt: “Mẹ biết, bảo bối nhỏ của chúng ta thật giỏi.”
“Người có tinh thần lực cấp S có lợi thế bẩm sinh trong việc điều khiển cơ giáp.” Đường Manh nói.
Mẹ Đường có hơi mù mịt: “Mẹ không hiểu mấy cái đó.”
“Con tìm beta đó để đặt làm cơ giáp.”
“Một chiếc cơ giáp omega cũng có thể điều khiển.”
“Cậu ấy nói với con, linh cảm chế tác đến từ những gì đã trải qua ở xóm nghèo khi còn nhỏ. Có con nhện ở góc nhà cậu ấy giăng tơ mà mẹ cậu ấy thì ngồi ở trong nhà đan một ít đồ thủ công…..”
Mẹ Đường Manh cũng biết đan một số thứ, ví dụ như khăn quàng cổ mùa đông nhưng việc mà bà thường làm hơn là nấu nướng, bà luôn thích ở trong bếp nghiên cứu các loại đồ ăn ngon.
Đường gia không có nhện, rất sạch sẽ, không có một hạt bụi.
Tuy nhiên khi Nguyễn Quân Hành nói cho cậu biết nguồn gốc của chiếc cơ giáp này, Đường Manh vẫn nghĩ tới mẹ mình.
Nhớ tới Đường Manh nguyên tác đυ.ng phải Nhậm Triều Bắc trong kì động dục mà còn bị hắn từ chối lần nữa, trong sách mẹ Đường chảy nước mắt, lần đầu tiên cãi lời cha Đường, làm ầm ĩ lên nói bảo bối nhỏ của chúng ta không cần kết hôn, mẹ sẽ nuôi bảo bối nhỏ cả đời.
——“Tôi hi vọng nó sẽ mạnh mẽ giống một người mẹ có thể bảo vệ đứa con ở trong cơ giáp.”
“Mẹ biết cơ giáp này tên là gì không?”
Đường Manh kéo lấy tay bà, đem mặt mình dán vào lòng bàn tay mẹ, nhẹ nhàng cọ cọ,
“Tên là 《Mẹ》.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng kể chuyện buồn cho mẹ, chưa chắc mẹ sẽ giúp được nhưng mẹ sẽ không ngủ được - trích từ Internet.
Người cha cặn bã sẽ bị vả mặt, người mẹ sẽ trưởng thành hơn.