Đường Manh giơ bàn tay cầm chiếc gương nhỏ lên, vừa lòng mà thưởng thức mái tóc ngắn vàng kim cong vυ"t được xõa tung của bản thân, đặc biệt là mấy cọng tóc đã dùng máy uốn tóc và phun sương cố định xử lý trên đỉnh đầu.
Kiểu tóc, hoàn hảo~
Kiên trì dậy sớm ngủ sớm một tháng giúp làn da cậu vô cùng mịn màng, chỉ cần một lớp phấn hơi mỏng liền đủ hoàn mỹ.
Làn da, hoàn hảo~
Tô một lớp son dưỡng lên đôi môi xinh đẹp rồi “Ba” một tiếng bặm môi trước gương, không đợi Đường Manh tự tin đưa ra đánh giá hoàn hảo thứ ba, một người phục vụ mang mắt kính bưng mâm đã xuất hiện.
Chiếc kính to trên mặt làm lộ ra đường cằm sắc bén của người phục vụ beta kia, cùng khóe môi nhếch lên đang run rẩy nhịn cười.
Đường Manh: “……!"
Đường Manh mặt đỏ bừng chỉ trong một giây, nhanh chóng cất gương đi, giả bộ ngắm phong cảnh xung quanh.
Bàn tay mang găng tay trắng nhẹ nhàng đặt ly sữa bò xuống.
“Đây là sữa bò nóng ngài đã gọi, xin hỏi giờ ngài đã muốn gọi món chưa?” Giọng nói của người phục vụ trầm thấp êm tai, thể hiện rõ ràng năng lực nghiệp vụ mà nhịn cười.
Đường Manh duỗi tay che lại mặt, nhỏ giọng nói: “Không, không cần, tôi đang đợi người.”
Kiếp sau, lúc tự luyến cậu nhất định sẽ lựa hoàn cảnh aa.
"Vâng” Người phục vụ dừng lại một chút mới cười mà nói: “Ngài hôm nay rất xinh đẹp.”
Đường Manh xấu hổ và giận dữ muốn chết mà bưng ly sữa bò uống một ngụm, cậu cảm giác đỉnh đầu của mình hình như cũng nóng hôi hổi bốc khói giống như sữa bò vậy.
Chờ người phục vụ rời đi, Đường Manh dùng mu bàn tay áp lên gương mặt đỏ rực, khẽ meo meo ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng thon dài cao gầy của người phục vụ beta kia.
Hắn mặc đồng phục nhân viên được nhà hàng cao cấp thống nhất, bên ngoài là kiểu tây trang ghi-lê, vai rộng eo thon, tỉ lệ dáng người cực kì ưu việt khiến bộ đồ vốn không có gì đặc biệt lại toát ra sự sang quý lạ thường, thay vì nói là người phục vụ, nhìn qua càng giống người mẫu hơn.
Lúc này bên cạnh vị beta đó, bước vào một alpha cao lớn, so với vị beta ăn mặc chính thức thì alpha này tùy ý hơn nhiều, áo gió đơn giản, quần vận động, giày thể thao, có vẻ như hắn ta vừa mới vận động xong, mắt kính trên mặt như tăng thêm sự lạnh băng trong khí chất tinh anh.
Hắn ta có một khuôn mặt thiên tài kiêu ngạo trời sinh, người thật so với ảnh chụp còn khó gần hơn.
Nhưng nhớ tới cấp bậc của vị alpha xem mắt này, trên mặt Đường Manh lập tức lộ ra vẻ tươi cười điềm đạm đã luyện hơn trăm ngàn lần trước gương——
Alpha cấp S chất lượng tốt này có độ xứng đôi với cậu lên tới 90%, theo tính toán của hệ thống trí tuệ nhân tạo cao cấp nhất Liên Bang, hai người bọn họ nhất định có thể sinh ra đời sau ưu tú.
Vì Đường Manh là omega cấp S hiếm hoi nên lý tưởng lớn nhất cả đời của cậu là tìm một alpha cao cấp xứng đôi với bản thân, sinh hai đứa nhỏ thông minh đáng yêu, xây dựng một gia đình hoàn hảo.
Mà Nhậm Triều Bắc, chính là alpha cấp cao được ưu tiên trong danh sách xem mắt.
Vì lần xem mắt này, Đường Manh đã chuẩn bị kĩ càng, không chỉ dành thời gian chọn quần áo phối trang sức thật lâu, trước khi tới còn dùng gấu bông nhỏ giả làm đối tượng xem mắt mà luyện tập nói chuyện trong buổi gặp mặt đầu tiên nhiều lần, cậu thậm chí còn hỏi han sở thích của Nhậm Triều Bắc, vì thế đã đi xem rất nhiều đồ vật liên quan tới cơ giáp.
“Xin chào, tôi là Đường Manh, tôi ——”
“Tôi không thích omega.”
Đây là câu đầu tiên của Nhậm Triều Bắc nói.
Omega mặt đỏ bừng có chút mờ mịt mà “A” một tiếng, cậu mở to mắt mèo tinh xảo, giống con mèo Ragdoll được thắt nơ bướm trên người lại sắp bị chủ nhân mới vứt bỏ, ngơ ngác mà nhìn lại.
Nếu nói nặng quá nhất định sẽ khóc, nhưng nếu nói nhẹ nhàng lại không tự hiểu mà sẽ lì lợm dây dưa, phiền toái.
Nhậm Triều Bắc nhíu mày, không kiên nhẫn mà dùng đầu ngón tay gõ mặt bàn, phát ra âm thanh ‘cộp cộp’ trầm đυ.c, có thể thấy rõ gân xanh trên mu bàn tay.
“Buổi xem mắt hôm nay là để đối phó người lớn trong nhà, cũng như hoàn thành nhiệm vụ xem mắt hệ thống Liên Bang giao cho.”
Thanh âm của hắn ta bình tĩnh như đang đọc báo cáo phân tích chiến đấu, trật tự rõ ràng, từ ngữ tiêu chuẩn:
“Omega trời sinh mảnh mai, ngoại trừ năng lực sinh dục mạnh, ở trong mắt tôi không còn gì tốt nữa.”
Nói xong, tay Nhậm Triều Bắc nhẹ nhàng bị cầm lấy, đυ.ng vào hắn ta chính là một đôi tay xinh đẹp, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay hồng phấn nhàn nhạt, da thịt mềm mại so với bàn tay hắn ta là cảm giác hoàn toàn khác nhau, giống như chưa từng làm qua việc nặng nào.
Giờ phút này đôi tay ấy đang run rẩy rất nhẹ.
Đôi mắt mèo không ngừng run rẩy kia phảng phất như đang cầu xin hắn ta đừng nói nữa.
Nhậm Triều Bắc dễ dàng đè lại đôi tay này, nhìn vẻ hồng hào trên mặt đối phương biến mất đến không còn một mảnh, tựa như một trang giấy trắng.
“Tôi không thích cảm giác bị tin tức tố chi phối, mất đi lý trí mà biến thành dã thú.”
“So với omega, tôi càng muốn kết đôi với beta hơn.”
Đường Manh có chút tức tới nghẹt thở, cậu nhìn dáng vẻ bề trên của Nhậm Triều Bắc, mơ hồ thấy được bóng dáng người cha alpha của mình, vị alpha mà người ngoài cho rằng mạnh mẽ hoàn mỹ, trên bàn cơm ở nhà lúc lăng nhục người vợ omega yếu đuối của mình bằng lời nói cũng là biểu tình y đúc như vậy.
“Ít nhất beta đều rất thẳng thắn, không quanh co lòng vòng khó hầu hạ như omega.”
Đừng nói nữa……
Cảm giác không thở nổi càng ngày càng nghiêm trọng, Đường Manh cúi đầu, bỗng nhiên đè lại ngực trái, đầu ngón tay run rẩy cách kim cài áo lộng lẫy, dùng sức ấn ngực phát đau.
“Tôi chỉ trình bày sự thật, cậu không cần làm trò như vậy ……” Phần còn lại, Đường Manh có chút nghe không rõ, cùng với một tiếng vang rất nhỏ, một lượng tin tức khổng lồ gột rửa đầu óc cậu.
《Người tình beta không thể đánh dấu》
Nhậm Triều Bắc là alpha cao cấp ghét omega, hắn ta chán ghét cảm giác mất kiểm soát khi bị tin tức tố điều khiển. Tôn trọng việc hòa hợp tinh thần, hấp dẫn tâm hồn, hắn ta từng cho rằng bản thân sẽ vĩnh viễn giữ vững lý trí, cho đến khi hắn ta gặp Nguyễn Quân Hành, một beta không thể bị đánh dấu.
Sau nhiều lần thất bại, bị sự mất khống chế cắn nuốt lý trí, hắn ta nhiều khi hy vọng người đó là omega riêng của mình……
Đường Manh: “……?”
Đây là cái gì? Kỳ lạ, xem lại lần nữa nào.
Nhậm Triều Bắc là vai chính công trong quyển sách này, hắn ta mạnh mẽ, ngạo mạn, cuối cùng vì yêu biến thành chó điên, thậm chí còn muốn bắt vai chính thụ Nguyễn Quân Hành cải tạo giới tính, chế tạo ra tuyến thể omega, như vậy là có thể đánh dấu vĩnh viễn Nguyễn Quân Hành luôn lạnh nhạt nhìn bộ dạng nổi điên vì si mê của hắn ta, nhưng mà giải phẫu thất bại, bởi vì vai chính thụ rất thông minh, nhìn thấu tên alpha quỷ kế đa đoan này.
Đường Manh: “……???”
Vai chính thụ Nguyễn Quân Hành, tuy là beta, nhưng cậu ta lại hoàn mỹ đến mức như có được ưu điểm của hai giới tính alpha và omega, cậu ta mạnh mẽ như alpha , lại dịu dàng như omega, thậm chí cậu tacòn có thể chất hơn người của alpha cùng với khả năng sinh sản mạnh mẽ của omega.
Đương nhiên, năng lực sinh dục này xuất hiện vào lần phân hóa thứ hai của vai chính thụ.
Sau lần phân hóa thứ hai, vai chính thụ được hệ thống trí tuệ của Liên Bang khen: “Thể chất mang thai tốt nhất.”
Đường Manh: “??????”
Tại câu truyện tình yêu cường thủ hào đoạt em chạy anh đuổi ngược luyến tình thâm, vai Đường Manh sắm là nhân vật phụ trong dàn qua đường ít ỏi.
Vào phần đầu truyện, cậu là một omega, vào lúc vai chính công thụ ngược nhau thì lì lợm dây dưa với công chính, kết quả giữa quyển cậu đột nhiên phân hóa lần thứ hai, biến thành một alpha, sửa tên thành Đường Mãnh rồi lại đảo ngược lại theo đuổi vai chính thụ một cách điên cuồng.
Có thể nói là cực kì không có liêm sỉ, theo đuổi bạn đời thay đổi linh hoạt, nhưng là ai cũng đều thất bại, nhân vật ngu ngốc này chỉ để tăng thêm chút đoạn nhẹ nhàng cho cái truyện ngược luyến này.
Ví dụ như vào cái ngày nảy sinh nghiệt duyên của vai chính công thụ, nhân vật ngu ngốc này ở nhà hàng vai chính chịu làm việc, chu miệng trước gương, trong sách nói, đó là ngày vai chính thụ mỉm cười lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Bởi vì sau đó, cậu ta và vai chính công bắt đầu một hồi dây dưa ngược luyến tình thâm!
Cậu ta khóc, cậu ta hận, cậu ta bi thương hậm hực, cậu ta lại không hề cười!
Đường Manh: “…………” Cậu xem đến khóc mất.
Vai chính thụ Nguyễn Quân Hành là beta xóm nghèo, vì tích cóp tiền thuốc men cho người mẹ omega bệnh nặng, hắn nhận rất nhiều việc làm thêm, thật vất vả mới dành dụm được tiền thuốc có giá trên trời, lại chọc phải Nhậm Triều Bắc gia thế hiển hách.
Vì tình yêu, Nhậm Triều Bắc đem người mẹ bệnh nặng của vai chính thụ ra uy hϊếp, nếu vai chính thụ không chịu ký hợp đồng yêu đương, hắn ta sẽ điều đi tất cả những bác sĩ có thể phẫu thuật cho người mẹ.
Vì mẹ, vai chính thụ cứ như vậy mà bước vào bóng tối cả đời.
Cậu ta vốn nên thực hiện khát vọng của mình nhưng Nhậm Triều Bắc sợ cậu ta chạy trốn, hạn chế những mối quan hệ mà cậu ta có.
Cậu ta lần lượt chạy trốn, lại lần lượt bị bắt trở về, thể chất mạnh mẽ khiến cậu ta mỗi lần bị tra tấn đến mình đầy vết thương lại có thể nhanh chóng khôi phục bình thường.
Nhậm Triều Bắc hận thể chất đó của hắncậu ta, càng hận ánh mắt hờ hững của cậu ta, tựa như cho dù hắn ta có làm gì đi chăng nữa đều không thể để lại chút dấu vết nào trên thể xác hay tinh thần của beta này.
Khi hắn ta nổi điên bởi kỳ dễ cảm, Nguyễn Quân Hành liền dùng ánh mắt thương hại nhìn xuống hắn ta.
Cho nên, Nhậm Triều Bắc đưa ra một quyết định điên cuồng.
Hắn ta muốn đem Nguyễn Quân Hành biến thành omega, omega của riêng mình.
Hắn ta muốn thấy đôi mắt ấy cũng bị nhiễm du͙© vọиɠ.
Chính là ai có thể nói cho hắn ta biết, vì sao Nguyễn Quân Hành được đẩy ra từ phòng giải phẫu lại mất đi năng lực sinh dục của lần phân hóa thứ hai?!
Nhìn ánh mắt lạnh nhạt lại trào phúng của Nguyễn Quân Hành, Nhậm Triều Bắc mới phát hiện, hóa ra beta này đã sớm nhìn ra kế hoạch của hắn ta, vốn dĩ phối hợp lên bàn giải phẫu, là vì đã thông đồng với bác sĩ làm phẫu thuật cắt bỏ tử ©υиɠ .
Trước đây, Nhậm Triều Bắc mừng rỡ như điên bao nhiêu khi biết được Nguyễn Quân Hành có được tử ©υиɠ sau lần phân hóa thứ hai thì hiện tại hắn ta lại bi thương bấy nhiêu.
“Nhậm Triều Bắc, anh không cảm thấy chính mình thật sự rất buồn cười sao? Rõ ràng khinh thường omega yếu đuối, lại muốn tôi biến thành như vậy.”
Kết thúc câu truyện, Nguyễn Quân Hành kéo cơ thể toàn vết thương nghiêng ngả lảo đảo mà đi đến phần mộ của mẹ mình.
Người mẹ đã mất của cậu ta vốn dĩ có thể kéo dài mạng sống nhờ cuộc phẫu thuật.
Chỉ là khi cậu ta cùng Nhậm Triều Bắc tranh chấp vì việc ký hợp đồng, bệnh tình của mẹ cậu ta đột nhiên chuyển biến xấu cực nhanh, dù khi biết được cậu ta đã ngay lập tức đồng ý toàn bộ yêu cầu của Nhậm Triều Bắc, nhưng vẫn muộn một bước.
“Mẹ, xin lỗi mẹ, con không thể cứu được mẹ.”
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
“Mẹ, kiếp sau con còn có thể làm con mẹ không?”
“……”
Khi beta tuấn mỹ ngã xuống trên mộ, Nhậm Triều Bắc lại một lần nữa đuổi đến, beta trong lòng ngực không còn giống như ngày xưa mở mắt ra, dùng ánh mắt hờ hững lại trào phúng lạnh lùng nhìn hắn ta.
Cậu ta đã chết.
Khoảnh khắc ấy, Nhậm Triều Bắc hy vọng từ đầu đến cuối bản thân đều không để lại bất kì dấu vết nào trên thể xác và tinh thần beta này.
Chính truyện hoàn.
Đường Manh: “……………………”
A a a a a a a a a vì sao lại như thế?!
Áp lực hít thở không thông bùng nổ vào giờ phút này, toàn bộ hóa thành nước mắt mà rơi xuống, Đường Manh khóc đến vô cùng chật vật, nước mắt từng giọt rơi xuống, hốc mắt cùng chóp mũi một lần nữa nhiễm màu đỏ hồng.
“…… Dù cậu khóc như thế nào , tôi cũng sẽ không thích kiểu omega như cậu.”
Thanh âm lạnh nhạt của Nhậm Triều Bắc một lần nữa vang lên bên tai Đường Manh.
A a a a anh cái tên A cặn bã này! Mau câm miệng!!!
Đường Manh nỗ lực muốn dừng nước mắt, hung tợn trừng mắt với Nhậm Triều Bắc, chỉ là cậu không biết bộ dáng hai mắt đẫm lệ biểu tình mông lung của mình không hề có sức uy hϊếp, ngược lại như đang nhíu mày cầu xin alpha đối diện.
Cậu khóc rất đẹp, đổi thành bất cứ alpha nào khác, có lẽ đều sẽ bị omega khóc như hoa lê trong mưa này đả động. ( lê hoa đái vũ: hoa lê trong mưa tả người khóc nhưng vẫn đẹp)
Đáng tiếc, Nhậm Triều Bắc ngồi đối diện thì lông mày càng nhăn lại hơn.
Một bàn tay thon dài mang bao tay trắng xuất hiện trong tầm mắt, Đường Manh đang bị nước mắt làm tầm nhìn trở nên mơ hồ bỗng nhận được một cái khăn tay.
Giọng nói của Nhậm Triều Bắc dừng một lúc, hắn ta bỗng nhiên nói: “Tôi chỉ thích beta, giống như cậu ta.”
Đường Manh cầm khăn tay lung tung mà xoa nước mắt, nghe được câu nói quen thuộc, Đường Manh ngơ ngác mà nhấc lông mi lên, đôi mắt hồng hồng mà nhìn qua. Lọt vào tầm mắt là dáng người thâm thúy, khuôn mặt với ngũ quan tuấn mỹ, mũi cao mắt sâu, ánh mắt đạm mạc lại dịu dàng, mang theo một chút thương xót.
Âm thanh trầm thấp lại êm tai mà đọc ra câu thoại trong sách: “Đừng khóc, khóc rồi thì không đẹp nữa.”