Diệp Thanh Thành vạn phần chăm chú hôn Cố Noãn Phong ngồi dựa nghiêng ở trên ghế.
Toàn thân hiện lên tình cảm, tựa như mở van từ môi của hắn toàn bộ tràn ra, nụ hôn của hắn thành kính mà nhiệt liệt.
Nụ hôn sâu nóng bỏng thiếu chút nữa làm cho Cố Noãn Phong thiếu dưỡng khí mà hôn mê, nàng thở dốc vỗ ngực liên tục thở gấp, không hiểu tại sao Diệp Thanh Thành lại kích động như vậy, chẳng lẽ là bởi vì tìm được nàng? Kỳ thật cho dù Lâm Hiếu Quân muốn nhốt nàng, yêu cầu Diệp Thanh Thành đồng ý cùng nàng ly hôn, nàng cũng là sẽ không đồng ý.
Cố Noãn Phong nào đâu biết tâm tư thiên hồi bách chuyển* của Diệp Thanh Thành lúc này, hắn vẫn luôn cho rằng Cố Noãn Phong trong lòng như xưa yêu Lâm Hiếu Quân, bây giờ nghe nàng nói cho biết kỳ ngộ không thể tưởng tượng nổi, hắn lúc này là bởi vì biết rõ chân tướng mà kích động không thôi. Cố Noãn Phong yêu hắn, chỉ yêu hắn.
(* Bách chuyển thiên hồi: Trăm lần nghĩ ngợi)
Nhìn ánh mắt mê mê mang mang kiều mị của nàng, còn có đáy mắt nhàn nhạt nổi lên tia hồng, Diệp Thanh Thành lưu luyến không rời tạm thời buông nàng ra, nàng cần nghỉ ngơi. Giúp nàng điều chỉnh tốt ghế ngồi, hắn đau lòng nói với Cố Noãn Phong: "Noãn Phong, ngủ một lát, anh biết nhất định em đã mệt muốn chết rồi."
"Vậy thì về đến nhà liền gọi em dậy nha, em sẽ kể cho anh thêm nhièu chuyện lý thú của chúng ta xảy ra khi đó." Nàng còn có rất nhiều rất nhiều điều, cùng chuyện đã xảy ra muốn nói cho hắn nghe.
"Tốt, nhưng mà bây giờ trước tiên hãy nhắm mắt lại, nghỉ ngơi thật tốt một lát, ngoan ngoãn." Diệp Thanh Thành lấy tay đặt lên đôi mắt nghịch ngợm đang nháy động vói hắn của nàng. Nếu không phải là thấy vẻ mặt nàng mỏi mệt, hắn thật sự chỉ muốn trước tiên phải hôn một hồi thạt đã.
Tại giữa sự lắc lư rất nhỏ của xe hơi, Cố Noãn Phong nhanh chóng không tim không phổi nằm ở trên ghế ngủ thϊếp đi.
Thật sự nàng cực kỳ mệt mỏi, cho đến bị dịu dàng thả vào trong bồn tắm có cho thêm tinh dầu cỏ Lavender an thần, đôi mắt Cố Noãn Phong mới mang theo sương mù buồn ngủ, miễn cưỡng mở ra một kẽ hở nhỏ: "Gì vậy? Tắm rửa sao?"
Nàng đối với Diệp Thanh Thành mơ hồ xấu hổ cười một tiếng, "Thanh Thành, không cho phép chấm mυ"ŧ nha - - "
"Yên tâm, anh là chính nhân quân tử, sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Loại bỏ hàn khí trên người đi, ấm áp thì đợi lát nữa mới có thể ngủ thoải mái được."
Cố Noãn Phong cũng không biết có nghe rõ Diệp Thanh Thành nói hay không, mơ mơhồ hồ đáp lời. Đến khi Diệp Thanh Thành vừa định nói với nàng thêm gì đó, liền phát hiện mí mắt nàng lại đóng lại, trong làn nước có nhiệt độ thích hợp tiếp tục ngủ.
Nàng ngủ được rất say, bộ dạng cộc lốc, thật đáng yêu. Diệp Thanh Thành bị nàng làm cho tức cười, nghĩ tới nàng như thế nào còn giống như một đứa bé, như vậy cũng có thể tiếp tục ngủ. Trên tay lực đạo càng thêm không dám nặng, mà ngay cả lúc lau mặt cầm khăn lông cũng dịu dàng giống như lông vũ phất qua mặt của nàng.
Trông thấy thân thể yêu kiều mê người của nàng ngâm trong nước phát ra ánh sáng màu phấn hồng hào, hắn cảm thấy hàn khí cũng đi không sai biệt lắm, mới dùng khăn tắm lớn đem nàng bao lấy đặt ở trên giường.
Cả đêm Diệp Thanh Thành đều yêu thương đem Cố Noãn Phong vòng vào trong ngực, mà nàng tại trong ngực của hắn ngủ được quả là hương vị ngọt ngào.
Có người nói, trên đời duy có tình yêu là khó che giấu nhất, bởi vì nó sẽ từ nhất cử nhất động của ngươi mà bộc lộ ra ngôn ngữ yêu thương hạnh phúc. Cho nên khóe môi Diệp Thanh Thành liên tục cong cong giương cao, dù là trong giấc mộng cũng vẫn như thế.
Ngày hôm sau khi Cố Noãn Phong tỉnh lại, đã nhìn thấy một nam nhân ngay cả ngủ thϊếp đi cũng đang cười, nàng trố mắt nhìn xem, cho đến khi hai mắt xuất hiện ái mộ tiểu tinh tinh*, đối với hắn nổi lên háo sắc.
(*: những hình trái tim nhỏ bay xung quanh giống như ngôi sao, lại nhớ đến mấy bộ phim thần tượng Đài Loan ngày xưa hay xem^^)
Tại giữa ánh mắt ái mộ của Cố Noãn Phong, mí mắt đóng chặt của Diệp Thanh Thành từ từ mở ra, hai mắt đen nhánh đổ xuống hai đạo lưu quang lười biếng.
"Mới vừa tỉnh ngủ liền dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy xem anh, anh sẽ cho rằng em đang ám chỉ anh cái gì."
Khoé miệng Cố Noãn Phong mới vừa bày biện ra độ cong tỏ sự nghi vấn, đã bị Diệp Thanh Thành nhanh chóng áp dưới thân thể: "Tiểu đứa ngốc, em không biết buổi sáng nam nhân đáng sợ cỡ nào sao? Mà ánh mắt của em lại như thế, khiến cho anh vừa nhìn liền có phản ứng."
Nơi nào đó của hắn biến hóa chỉa vào mông của nàng, cứng còng nỗ lực nhẫn nại dục niệm nóng lòng kêu gào, một đôi tròng mắt nhanh chóng nhiễm phi sắc, thanh âm ám ách hỏi: "Phản ứng đầu của tiên đại não của anh chính là muốn đè em xuống dưới thân thể, hảo hảo mà yêu thương em."
Hai người vốn chính là không mặc quần áo ngủ cùng một chỗ, hiện tại lại càng chặt chẽ khăng khít dán sát không kẽ hở, tiếng nói của hắn cùng động tác sắc tình làm cho Cố Noãn Phong bắt đầu nóng lên, mặt đỏ giống như đóa hoa nở rộ.
Chôn ở giữa nơi tuyết trắng của nàng, lưỡi dè dặt lau đến đỉnh, cho đến toàn bộ đều thôn tính, dần dần nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng.
Bụng Cố Noãn Phong phảng phất như dấy lên một ngọn lửa hừng hực, lập tức làm cho máu trong toàn thân của nàng đều đi theo hắn đốt thiêu cháy, hư không giống như khát vọng cái gì.
Nàng quá quyến rũ, Diệp Thanh Thành khó kiềm chế xao động, luôn muốn đạt được càng nhiều, hận không thể từ đó cứ như vậy vĩnh viễn không chia lìa, sau đó, triền miên đến chết.
Sau một phen cuồng phong công thành đoạt đất như mưa rào, động tác của Diệp Thanh Thành dần dần chậm lại, lui ra ngoài chuẩn bị kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra.
"Đừng, Thanh Thành, không cần đeo lên, cho em..." Cố Noãn Phong dùng chân ôm hông của hắn không để cho hắn rời đi, nâng người dậy hướng hắn đưa qua.
"Noãn Phong - -" Diệp Thanh Thành mâu quang tung tăng như chim sẻ, hiện lên tia lửa Cố Noãn Phong nhìn không rõ lắm, hắn mừng rỡ hô tên của nàng, nhu tình vô hạn hôn một chút khóe miệng của nàng, sau đó vẫn đeo lên.
Trong lòng hắn lúc này đã hiểu tâm ý của Cố Noãn Phong, nhưng nếu bọn họ đã thật lòng yêu nhau, đứa bé kia sớm một chút hoặc tối nay có cũng không trọng yếu như vậy. Tuổi Noãn Phong còn nhỏ, cảm thấy còn như đứa bé, không bằng để cho nàng chơi thêm vài năm.
Cố Noãn Phong không biết Diệp Thanh Thành tự định giá, oán hận muốn thu hồi đôi chân đang ôm eo hắn, lại bị Diệp Thanh Thành cười xấu xa cầm chân: "Sao, thấy không hài lòng với anh liền định trượt?"
Hắn cười, sau đó chế trụ eo của nàng nặng nề đỉnh vào: "Bảo bối, hiện tại còn muốn chạy sao?"
Diệp Thanh Thành không buông tha nàng mỗi một biến hóa nhỏ trên vẻ mặt nàng, thời điểm hắn yêu nàng, hắn muốn nhìn rõ mỗi một phần vui vẻ của nàng.
Cố Noãn Phong thân ngâm lên tiếng, toàn thân run rẩy nhắm mắt lại, run rẩy bị hắn dẫn theo bay lên thiên đường vuo sướиɠ kia.
Thân thể của bọn họ là phù hợp như thế, dường như trời sinh ra vốn đã nên như vậy, trong lòng Diệp Thanh Thành không khỏi bốc lên kích động toàn thân đều cảm thấy thỏa mãn, nữ nhân này là thuộc về hắn.
Cố Noãn Phong trông thấy trong mắt của hắn tràn đầy thoả mãn cùng khát vọng càng nhiều, nàng lại bị hắn nhiệt tình đốt, tại một hồi nồng nàn mới, sôi trào lên.
******
Cha mẹ Diệp Thanh Thành từ Canada trở lại không chỉ có mua đồ trang điểm giá cả xa xỉ cho Cố Noãn Phong, còn mua cho cha mẹ của nàng rượu nho và sâm Mỹ.
Địa điểm đón gió tẩy trần Diệp Thanh Thành đã đặt tại một nhà hàng lớn. Mẹ Diệp bởi vì tại Canada gặp ông bà nội Diệp Thanh Thành, trong lòng đối với cha mẹ của mình càng thêm tưởng niệm, để cho Diệp Thanh Thành đem địa điểm đổi thành nhà hàng cơm Tây mà ông ngoại để lại cho hắn
Diệp má má cùng với nhà hàng này có tình cảm rất sâu, bà là con gái một, mẹ lại qua đời sớm, nơi này cơ hồ chính là một phần trong cuộc sống của bà cho đến trước khi đi làm. Nhưng bởi vì công tác của bà không thể dấn thân vào hoạt động thương nghiệp, lúc cha qua đời đều cho Diệp Thanh Thành.
"Có đôi khi mẹ lại suy nghĩ, nếu như nghe lời của ông không cần học viện thống kê, đi theo ông học buôn bán, không biết ông có phải sẽ không qua đời sớm như vậy hay không."
Tình cảm của Diệp Thanh Thành đối với nơi này cũng rất sâu nặng, trước khi ông ngoại qua đời, ngoại trừ cuối tuần hắn đều đến ở cùng ông ngoại. Nơi này và club cơ hồ mỗi ngày đều đi đến, ông ngoại thích cùng khách hàng liên hệ, mà hắn liền một mình tại trong một cái phòng đơn làm bài tập.
Cho nên ông ngoại qua đời làm cho hắn bỏ qua ý tưởng dự thi học viện âm nhạc, hắn muốn trở thành bác sĩ, như vậy có thể sớm một chút phát hiện ra bệnh tình của ông ngoại, sẽ không để cho ông ngoại giấu giếm bệnh tình với bọn họ,rời xa bọn họ nhanh như vậy.
Lúc Diệp Thanh Thành cùng Cố Noãn Phong trở về đi vòng qua Cố gia một chuyến, đem rượu nho cùng sâm Mỹ đưa qua. Ông bà Cố ngược lại rất thẹn thùng, cha mẹ Diệp Thanh Thành đi xa như vậy còn mang đồ cho bọn họ, ngoại trừ cảm tạ, trong lòng đang suy nghĩ khi nào thì mời lại bọn họ ăn bữa cơm.
Trên đường về nhà tâm tình Cố Noãn Phong rất tốt, liên tục hát ca, mặc dù phần lớn là hát giai điệu, nhưng là bọn họ một người thù hát rất vui vẻ, cong một người thì nghe rất cao hứng.
Mia: Bắt đầu đếm ngược:4