Chương 31: Nửa đắng nửa ngọt

Màn đêm buông xuống, tối tăm khó phân biệt.

Mỗi một cái góc nhỏ trong thành thị, trình diễn cảnh vui buồn ly hợp bất đồng. Có khi là khó khăn trong tình yêu, có thể là dục sắc đan xen, lại có nơi lãng phí cuộc đời trong bóng tối.

Tân Thành cởi bỏ hết phồn hoa của ban ngày, một loại xa hoa lãng phí loá cả mắt khác đang lặng lẽ theo màn đêm buông xuống, loé lên trong nơi đô thị nghê hồng, đem sự phồn hoa huyên náo thuộc về cuộc sống ban đêm càng ngày càng nghiêm trọng.

Lúc này tại quán bar lớn nhất Tân Thành - - Thiêu Tình, đúng là thời gian tốt nhất để rung chuyển những linh hồn chán chường không an phận, huy hoàng xa xỉ xa hoa truỵ lạc, hấp dẫn vô số người đến đây mua say, cả trai lẫn gái phóng túng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, phi thân nhảy vào chỗ thiên đường hưởng lạc này.

Ngọn đèn đặc biệt toả ánh sáng mông lung xoay tròn,

Chiếu lên trên mặt đám nam nữ nhảy múa trên sàn nhảy, bọn họ theo âm nhạc kính tình sôi động, càng hưng phấn vừa múa vừa cao giọng la hét, ở trung gian có một đôi vũ công múa chính, cả hai đều gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, theo âm nhạc tiết tấu, đung đưa cơ thể, trên dưới ma sát, nhảy múa lắc lư, bày ra các tư thế trêu chọc dục tình.

Trên ghế dài ở một góc hơi tối, nơi ngọn đèn tạo thành bóng ma, vài đôi nam nữ không chịu nổi không khí mê hoặc của nơi đây, đã quấn quít lấy nhau, theo nam nhân thô ách thở dốc đẩy lên trên thân, dưới người nữ nhân hoá trang đậm đặc lõα ɭồ, áo ngực nửa cởi, ngồi ở trên đùi phối hợp với nam nhân chuyển động thân thể, cao thấp vận động lên xuống, rầm rì dâʍ đãиɠ, làm cho người đi qua vừa chán ghét lại khát vọng.

Trên tầng quán bar chỗ tương đối yên lặng chút ít, người pha rượu trong âm nhạc kí©ɧ ŧìиɧ biểu diễn màn pha chế rượu vô cùng tinh tế, dẫn tới một hồi vỗ tay của mọi người ngồi vây quanh bốn phía tại quầy bar.

Trong những người này, có một nam nhân trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ liên tục cầm lấy ly rượu cúi thấp đầu, ngột ngạt cùng không khí náo nhiệt xung quanh không hợp nhau.

Lại là một hồi vỗ tay cùng tiếng cười, nam nhân trẻ tuổi không biết đang tức giận với ai nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, thả xuống ly rượu trống không, rất nhanh phục vụ tại quầy bar liền lại đưa cho hắn thêm một ly.

Có một nam nhân vạm vỡ đi đến ghé tai cùng nói gì đó, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ âm trầm, gật đầu.

Nữ nhân mặc váy ngắn hở ngực, lắc lắc cái mông cơ hồ trông thấy cả qυầи ɭóŧ đi về phía nam nhân trẻ tuổi kia, ăn mặc hở hang cùng dáng vẻ phong tình thành công mê hoặc được vài nam nhân không có ý tốt đến gần, nữ nhân này rất hung dữ, trong miệng hùng hùng hổ hổ, hai cánh tay cuồng loạn nhảy múa, như đuổi ruồi bọ đem bọn họ đuổi đi.

"Hi!, Quân thiếu." Giọng nói kiều kiều lạc lạc õng ẹo, phối hợp với vẻ mặt lẳиɠ ɭơ, còn lộ ra hai cái bán cầu bộ ngực lớn thân mật cọ vào nam nhân đang cúi đầu.

Nam nhân ngẩng đầu liếc nàng một cái, trong miệng lạnh lùng hừ một tiếng.

"Hiếu quân, anh nhìn em hoá trang giống chưa?"

"Thật giống con gà. Lât nữa sẽ có người dẫn cô đi lên." Lâm Hiếu Quân đứng người lên, có vẻ muốn đi.

"Anh định đi luôn bây giờ? Em có thể không đi lên hay không?" Nữ nhân đột nhiên không còn vẻ tự tại như vừa rồi, nhìn qua có chút hoảng hốt, muốn giữ chặt nam nhân đang định bỏ đi.

"Hắn cắn thuốc, thời điểm cô đến hắn đã ngủ mê, chờ sáng mai tâc dụng của thuốc hết tôi sẽ đi qua. Yên tâm đi Tô Dao, tôi sẽ không để cho cô bị hắn leo lên, hơn nữa cô thử suy nghĩ một chút, dùng một cái thai không biết là của ai để báo thù năm đó, đáng giá hy là không đáng giá?" Khoé miệng Lâm Hiếu Quân chứa đựng nụ cười bất cần đời, đem ly rượu trên tay nặng nề đặt xuống quầy bar.

Lầu hai Thiêu Tình, hai bên lối đi nhỏ hẹp là từng gian bao phòng lớn khép kín, từ trong lối đi nhỏ trải qua, không cần quá lưu ý nghe, cũng có thể nghe thấy bên trong có tiếng nam nhân gầm rú bất thường cùng tiếng thân ngâm của nữ nhân chợt cao chợt thấp giống như lúc cao triều khiến người nghe đượ nóng mặt tai hồng, tay chân mềm nhũn ra.

Thang máy nối thẳng lên phòng VIP lầu ba, căn phòng xa hoa đóng chặt cửa, tường cách âm hiệu quả tốt nên không nghe được bất kì động tĩnh gì ở bên trong.

Người đần ông măch áo đen vạm vỡ nhìn như vệ sĩ giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa căn phòng.

"Tiến vào đi - -" bên trong vanh lên giọng nam nghe có chút thở gấp gáp.

"Đường thiếu!"

Trên chiếc giường lớn trong căn phòng đầy mùi vị sau hoan ái có một nữ nhân lõa thể, tay chân bị trói vào bốn cây đứng trụ giường, không ngừng kêu thảm thiết, có thể vì bị làm quá lâu, thanh âm khàn khàn khó nghe, bóng lưng gầy nam nhân đem dương v*t nhân tạo chạy bằng điện nhét vào trong miệng của nữ nhân, tay kia nắm bình rượu mạnh mẽ kéo ra đưa vào dũng đạo của cô ta, cảnh tượng vô cùng thảm thiết làm cho người khác cảm thấy nam nhân này rất biếи ŧɦái.

Hộ vệ vừa tiến vào có vẻ thường thấy tình cảnh như thế, trên mặt ngay cả chút biến hóa cũng không có, cung kính đứng ở một bên chờ đợi chủ nhân phân phó.

"Tiểu Chu, đem tiện nhân này dẫn đi, đổi lại một đứa tốt hơn đi đến." Nam nhân được gọi là Đường thiếu thấy chưa đủ nên cuối cùng còn dùng sức liên tục đảo làm vài cái, tiện tay ném đi cái chai cùng khí cụ trên tay, từ trên giường chân không bước xuống dẫm lên trên mặt thảm lông trắng tinh.

Trên người hắn mặc tây trang không gặp một tia nếp uốn, dưới thân cởi bỏ hết, cả người gầy gò trắng trẻo, bộ dạng chừng ba mươi tuổi, nhìn qua có vẻ là người rất nhã nhặn, nhìn kỹ trên mặt có vẻ mệt mỏi do làm trong thời gian dài.

Tiểu Chu vội vàng lên tiếng đi đến cởi bỏ dây thừng trên tay chân nữ nhân, bởi vì hắn biết rõ vị Đường thiếu này bề ngoài nhã nhặn nhưng sau lưng là biếи ŧɦái hung tàn, không được chậm trễ.

Nữ nhân lấy quần áo rơi vãi trên mặt đất mặc lên, đi vài bước dưới chân liền mềm yếu ngã ngồi xuống đất.

"Tiện nhân, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Nhưng mà tôi không còn hứng thú với cô, còn không mau cút đi!"

Vị Đường thiếu gia này đá nữ nhân ngồi trên thảm một cái, cô ta bị đau đến hừ ra thanh âm, có thể nhìn thấy trên tay chân cô ta ngoại trừ có vết hằn do bị sợi dây thừng siết, trên người còn có vết thương bị roi quất. Cô ta run rẩy đứng lên, khập khiễng đi ra ngoài, vẻ mặt chết lặng.

"Nhớ rõ ngày mai đến bệnh viện một chuyến, có một nút chai bằng gỗ vẫn còn ở trong huyệt động của cô ấy." Đường thiếu cợt nhả cười làm cho người nghe thấy kinh khủng.

Hắn nói chưa dứt lời, nữ nhân kia liền bắt đầu run rẩy, ra khỏi cửa phòng còn đang không ngừng run.

Tiểu Chu đi ra hướng trên tay của nàng đút một xấp tiền mặt, nữ nhân nhịn không được nói thầm: "Hắn quá biếи ŧɦái."

"Nếu hắn không như vậy, cô cho rằng có thể lấy được nhiều tiền như vậy?" Tiểu Chu khinh bỉ trừng mắt liếc cô ta, đã đi bán thân từ khi nào thì còn bắt đầu già mồm?

Lúc Tiểu Chu dẫn Tô Dao đã cải trang qua tiến vào, trong phòng Đường thiếu đã cảm giác đầu có chút choáng váng, hắn dùng ánh mắt bắt đầu tan rã mộng mị nhìn xem Tô Dao: "Cho ta nằm dài lên trên giường đi."

Đêm tối phóng túng rốt cục tan hết, tia nắng ban mai phun ra ánh sáng nhạt.

Trên giường, Tô Dao hoảng sợ cả đêm cũng không dám nhắm mắt lại, nhìn qua nam nhân ngủ say bên người, trong ánh mắt của nàng đều là hận ý mãnh liệt, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, phỏng đoán nam nhân đang ở trong giấc ngủ đã sớm chết qua mấy trăn lần.

"Cô là? Tô Dao..." Nam nhân được gọi là Đường thiếu tỉnh lại, hắn xoa nhẹ thái dương vài cái, có chút không xác định nhìn xem Tô Dao nằm ở trên giường hai mắt đỏ bừng.

"Tô Dao, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ tối hôm qua?" Bởi vì dùng thuốc, hắn làm thế nào cũng không nhớ nổi chuyện tối ngày hôm qua.

"Lâm Hiếu Đường, anh lại đem tôi..." Lâm Hiếu Quân đã nói trước với nàng, Lâm Hiếu Đường bởi vì dùng thuốc nên chuỵen tối qua sẽ không nhớ gì, nàng thấy ánh mắt của hắn liền biết rõ hắn xác thực không nhớ rõ, thế là bắt đầu nức nở khóc ồ lên, bởi vì cả đêm không có ngủ, con mắt vốn là đã có tia máu hiện lên, thực sẹ làm Lâm Hiếu Đường tin.

"Khóc cái gì? Mới sáng tinh mơ, có người chết sao?" Lâm Hiếu Đường hung ác kéo Tô Dao nằm ở góc giường tới, "Làm cũng đã làm, làm một lần cũng là làm, lần thứ hai cũng là làm, lại không thiếu cái gì. Huống chi lần đầu tiên của cô cũng là của tôi đây." Đoán chừng là Tô Dao ăn mặc thô tục, bị tiểu Chu ngộ nhận thành gà.

Lời của hắn làm cho Tô Dao lại nghĩ tới mười lăm tuổi cùng ba ba đến Sâm gia dự yến hội tư nhân, bị Lâm Hiếu Đường cưỡng chế kéo đến tầng đỉnh lầu các cưỡng bức, bóng ma vĩnh viễn đuổi không đi kia khiến nàng không cần phải làm bộ khóc thút thít, thật sự đau khổ làm cho nước mắt của nàng chảy càng nhiều.

"Khi còn bé cô ngược lại trắng trẻo tươi tắn, hiện tại làm sao lại càng ngày càng thô tục đây? Không phải là cùng tên nghiệt chủng Lâm Hiếu Quân kia ở chung nhiều nên thế đấy chứ?" Lâm Hiếu Đường bắt đầu động thủ thoát vây áo Tô Dao, "Cho tôi xem xem thân thể này có còn lung linh không."

"Không, đừng - -" Tô Dao cao giọng kêu, xô đẩy giãy giụa, nghĩ đến cái tên Lâm Hiếu Quân chết tiệt kia làm sao còn chưa đến.

"Sợ cái gì, mau chuyển hướng chân, hiện tại tâm tình của tôi tốt, sẽ không ngược đãi cô."

Khi Lâm Hiếu Đường dùng cả tay chân, Tô Dao nóng lòng khó có thể thoát thân đang xem có nên dùng đèn bàn ở đầu giường đem hắn gõ ngất đi hay không, liền vang lên tiếng đập cửa.

Lâm Hiếu Đường có chút mất hứng buông tay ra, tiểu Chu cung kính tiến đến: "Đường thiếu, Quân thiếu tìm anh."

Lâm Hiếu Đường phiến tình dùng khóe mắt liếc Tô Dao: "Bây giờ còn chưa định cùng hắn trở mặt, tốt nhất cô nên thức thời trốn ở bên trong đừng lên tiếng, nếu không..." Trong mắt của hắn bốc lên ánh sáng hung ác bạo ngược, thong thả ung dung mặc quần vào.

******

Phía đông mặt trời mọc, phía tây mưa. Tầng 15 khu A trong chung cư Kim Đỉnh Hoa, trong đó ngay cả không khí đều tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Hai người như trẻ sinh đôi kết hợp bị ánh nắng ban mai dìu dịu gọi tỉnh.

Diệp Thanh Thành vừa mới tỉnh ngủ có vẻ mặt lười biếng, híp một nửa đôi mắt còn nhập nhèm, môi của hắn đè ở trên mái tóc quăn như làn mây của Cố Noãn Phong, dán vào bên gáy nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ trơn mịn của nàng: "Bảo bối, em thật thơm."

Cố Noãn Phong bị hắn vuốt ve có chút nhột, tránh né cười duyên.

Nụ cười còn ở trên môi, rất nhanh đỏ ửng liền bò lên trên nụ cười của nàng: "Thanh Thành - -" cái tên vô lại này, hắn dĩ nhiên vẫn chôn ở trong thân thể nàng, bây giờ nàng phát giác vật to con của hắn chậm rãi thức tỉnh, có thể cảm giác được chỗ kia đang không ngừng khuếch đại, trở nên càng ngày càng cứng rắn.

Tối hôm qua bị hắn yêu thương vô độ, bên hông còn rất nhức mỏi, Cố Noãn Phong lấy tay muốn đem Diệp Thanh Thành đang ôm nàng từ phía sau đẩy ra: "Đừng làm loạn, còn phải đi làm."

"Anh không làm loạn, Noãn Phong bảo bối, anh ngoan ngoãn lắm." Hắn cười đến xảo trá, cố ý đem nàng kéo vào trong ngực nắm thật chặt, nơi đang nối liền cũng xâm nhập thêm vài phần.

Một hồi tê dại ập tới, Cố Noãn Phong bật ra một tiếng thân ngâm khó nhịn, giọng nói mang theo yêu kiều rung động: "Không cần, đợi buổi tối..."

"Tốt, buổi tối chúng ta tiếp tục, bây giờ trước hết phải làm xong." Hắn nhẹ nhàng bắt đầu kéo ra đưa vào, ma sát tạo ra kɧoáı ©ảʍ lập tức kéo tới, reo hò muốn giành lấy nhiều ngon ngọt hơn, ôm sát nàng cuồng dã đẩy vào bên trong, sau vài cái đại khai đại hợp, hắn lui ra ngoài lấy muc từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, rất nhanh lại đè nàng ở dưới thân thể, một lần nữa chìm ngập lấp đầy nàng.

Hương thơm bạc hà theo sự luật động cường hãn của hắn, rất nhanh phiêu tán trong không khí. Hắn vừa luật động vừa cắn lỗ tai của nàng: "Lát nữa chúng ta vừa đếm một chút tối hôm qua thay bao nhiêu mũ, xem ra sắp tới trong nhà phải chuẩn bị thêm một ít."

Đôi mắt sương mù của Cố Noãn Phong nửa mở, cắn môi nhìn hắn đang làm loạn trên người nàng, không ngừng yêu kiều thở gấp liên tục, trong sự vui vẻ đầm đìa lan tràn nhẹ nhàng, cho hắn mở ra bản thân mình.

...