Lâm Hiếu Quân cực kỳ hận Diệp Thanh Thành đang ngồi dựa ở trên ghế sofa thản nhiên thưởng thức trà, nhìn như vĩnh viễn đều tỉnh táo lạnh nhạt, mấy lần tiếp xúc cũng luôn bày ra bộ dáng mà hắn không thể nhìn thấu, cái loại bình thản như đã tính trước đó làm cho hắn nhìn đến nhàm chán.
Giờ phút này trong lòng hắn cuồn cuộn nổi lên cơn tức giận khó mà kìm nén được, dôi mắt đào hoa đi lòng vòng, đang nghĩ cách như thế nào cũng phải cho Diệp Thanh Thành không thoải mái một chút, kí©h thí©ɧ hắn một chút, xem xem sau vẻ mặt lạnh nhạt kia có phải hay không cũng sẽ cất giấu một vẻ mặt khác.
"Diệp Thanh Thành, tôi nghĩ anh cũng không giống người không giữ lời hứa, cho nên hôm nay chỉ là muốn nói trước với anh một tiếng, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ dẫn Noãn Phong đi." Hắn đã lên kế hoạch tốt lắm, chờ đến khi hết thảy đều kết thúc, sẽ dẫn Cố Noãn Phong rời đi Tân Thành, đem tổng bộ của tập đoàn dời đi nơi khác.
Diệp Thanh Thành không nói một lời chỉ uống trà, đáy mắt đen như mực ẩn ra một tia không nhanh, nhìn kỹ lại thâm thúy không gợn sóng.
"Đi? Định đi đâu?"
"Thực xin lỗi, đây là việc riêng của tôi cùng Noãn Phong, không thể trả lời."
"Anh thật đúng là hồ đồ, Noãn Phong là vợ của tôi, tôi có quyền biết rõ." Diệp Thanh Thành nhìn thẳng vào Lâm Hiếu Quân ngồi ở phía đối diện trên ghế sa lon, trên mặt có nhàn nhạt ý cười trào phúng.
"Diệp Thanh Thành, anh sẽ không thật sự định không giữ chữ tín đấy chứ?" Lâm Hiếu Quân quýnh lên, thân thể tự giác nghiêng về phía trước.
"Thật ngại quá, tôi không nhớ rõ từng hứa hẹn với anh cái gì, tại sao lại nói là không giữ chữ tín?"
"Nếu anh thật sự đã quên vậy tôi liền nhắc nhở anh, anh đã từng đã đáp ứng tôi rằng sẽ tôn trọng bất kỳ quyết định gì của Noãn Phong, mặc kệ khi nào và dưới tình huống nào, chỉ cần chính miệng cô ấy nói muốn rời đi, anh đều sẽ buông tay, cho cô ấy tự do."
"Chắc hẳn anh đã nhầm lẫn ở đâu, đó là lời hứa dành cho tình yêu với cô ấy, cùng anh không quan hệ gì." Diệp Thanh Thành rũ mí mắt xuống uống trà, che lại đáy mắt bắt đầu dấy lên sóng ngầm.
"Được, bây giờ tôi cũng không có mất công cùng anh tranh luận có quan hệ với ai, anh chịu thừa nhận có chuyện như vậy là được, thế nên đã đến lúc anh buông tay." Lâm Hiếu Quân đè ép cơn tức, sắc mắt vốn đã trắng nõn lại càng có vẻ trắng bệch hơn mấy phần, một đôi mắt tràn đầy lệ khí chết chóc nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thành.
"Lâm Hiếu Quân, tôi thật đúng là không hiểu, vợ chồng chúng tôi đang rất tốt, tại sao tôi phải đối với Noãn Phong buông tay? Còn nữa, hành vi của anh hôm nay thật sự là quá buồn cười, một ngoại nhân dựa vào cái gì khoa tay múa chân vào chuyện của vợ chồng chúng tôi?"
"Có lẽ Noãn Phong còn chưa nói với anh, cô ấy đã quyết định rời khỏi anh, trở lại bên cạnh tôi. Hơn nữa tôi không là người ngoài, tôi là người mà cô ấy vẫn luôn yêu, người sẽ sống với cô ấy suốt quãng đời còn lại." Lời này Lâm Hiếu Quân nói rất có thứ tự, mặc dù trong lòng không dám chắc chắc như lúc ban đầu, nhưng vẫn có thể chọc tức Diệp Thanh Thành giúp cho trong lòng hắn thoải mái hơn. Hắn muốn nhìn một chút Diệp Thanh Thành còn tiếp tục bình tĩnh thế nào.
"Thật sự là đáng tiếc, chắc hẳn anh còn không biết, ba ngày trước tôi đã chủ động ly hôn, nhưng mà cô ấy không đồng ý."
Sắc mặt Lâm Hiếu Quân thay đổi trong nháy mắt, trở lên xanh mét. Nghĩ đến Cố Noãn Phong ngày đó nói cho hắn biết có việc gấp, lúc tới, trên tay hinh như có cầm một tờ giấy, nhưng mà lúc ấy hắn chỉ lo diễn tuồng vui làm cho nàng tạm thời rời đi mình, liền lo lắng càng kéo dài sẽ khiến nàng rước lấy phiền toái.
"Anh nói là... Sẽ không phải tờ giấy kia đấy chứ?" Chẳng lẽ đó là đơn thoả thuận ly hôn? Hắn đã vô tình bỏ lỡ cái gì?
"Đúng vậy, cho nên tôi liên tục hết lòng tuân thủ lời hứa với cô ấy." Diệp Thanh Thành lắc cái ly trên tay theo vòng tròn, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, "Tôi nghĩ giữa tôi và anh sẽ không còn chuyện gì khác để nói chuyện với nhau, tôi xin phép đi trước."
Không khí lập tức trở nên đè nén ngột ngạt.
Lâm Hiếu Quân nóng lòng muốn hút thuốc để ổn định một chút những suy nghĩ lung tung trong đầu. Châm một điếu thuốc, mạng mẽ hít hai hơi, nhìn thấy Diệp Thanh Thành đang đứng người lên khẽ nhíu mày, hắn liền nghĩ đến Cố Noãn Phong cũng không thích thấy hắn hút thuốc, mỗi lần nhìn thấy cũng sẽ cười lấy đi điếu thuốc trên tay hắn, dụi tắt: Hiếu Quân, hút thuốc có hại cho sức khỏe đó, phải giữ gìn thân thể, chờ khi chúng ta lớn tuổi anh mới có thể theo giúp em đi leo núi xem trời chiều...
"Đợi chút!" Lâm Hiếu Quân lên tiếng gọi lại Diệp Thanh Thành, "Tôi là vì một ít chuyện không muốn liên lụy đến Noãn Phong, cho nên..."
Hắn cảm giác trong lòng treo lơ lửng một tia thấy không rõ sợ hãi, có cái gì đó nghẹn trong cổ họng khién cho nói lời nói có phần nghẹn ngào, hắn dừng một chút: "Là tôi khiến cho cô ấy thương tâm, ngày đó khi tôi nhìn thấy cô ấy nhảy vào sông Đào Hộ Thành, thấy anh ôm cô ấy lên, nhưng là tôi... Cho nên, Diệp Thanh Thành, xin anh giúp tôi chăm sóc cho cô ấy thật tốt, chờ tôi giải quyết mọi chuyện cần thiết, tôi sẽ dẫn cô ấy đi. Mà anh, tôi sẽ cảm kích cả đời."
Diệp Thanh Thành định đứng lên vừa nghe thấy nhe vậy, người tựa hồ như tiến vào hầm băng, từ đáy lòng lạnh thấu đến mũi chân. Một cái tay chống lên lưng ghế sô pha, quả nhiên, hắn liên tục không hỏi Cố Noãn Phong là vì cái gì lại luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát, nhưng cũng đoán được tám chín phần là có quan hệ với Lâm Hiếu Quân. Nhưng mà khi thật sự nghe được đáp án, biết rõ kết quả, vẫn khiến cho trong lòng của hắn lạnh như tro tàn.
"Ha ha ha - -" Diệp Thanh Thành khó được đột nhiên cất tiếng cười to: "Lâm Hiếu Quân, tôi thật đúng là không hiểu anh dựa vào đâu mà tự ý quyết định, tôi là chồng của Noãn Phong, chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của tôi, chỉ là anh sẽ không còn có cơ hội dẫn cô ấy đi, có lẽ cho đến bây giờ tôi sẽ bảo con của chúng tôi gọi anh một tiếng thúc thúc."
Diệp Thanh Thành xoay thân thể lạnh như băng đi, trấn định nện từng bước chân vô cùng ưu nhã đi ra ngoài.
"Diệp Thanh Thành! Mặc kệ tới khi nào, chỉ cần tôi muốn dẫn Noãn Phong đi, cô ấy nhất định cũng sẽ không chút do dự đi theo tôi, hơn nữa chỉ cần là do cô ấy sinh, tôi không ngại có sẵn con trai." Lâm Hiếu Quân trong mắt lệ khí mọc thành bụi, sợ hãi, hoảng loạn cùng không cách nào biết trước kết quả đều làm cho hắn bắt đầu tần lâm vào tâm tình mất khống chế biên giới.
"Giữ lại một người không yêu mình ở bên người, anh không biết là rất thống khổ sao?"
Diệp Thanh Thành dừng chân ở ngoài cửa phòng, nghiêng thân thể nhìn về phía Lâm Hiếu Quân, đôi mắt đen như Diệu Thạch loé sáng lên ánh sáng bức người: "Yêu, là một loại cảm giác. Mặc kệ Noãn Phong đối với tôi như thế nào, tôi cảm giác đó là yêu, như vậy cô ấy cho tôi chính là yêu."
"Diệp Thanh Thành, không thể tưởng tượng được anh lại tự lừa mình dối mình như vậy, nói khó nghe thì kỳ thật anh chỉ là lốp xe dự phòng của tôi mà thôi, khi chính chủ xuất hiện, cũng chính là lúc anh nên rút lui."
"Cảm ơn nhắc nhở của anh, cũng đừng quên, khi cần dùng đến lốp xe dự phòng, có nghĩa là lốp xe cũ đã trở thành phế thải."
Lâm Hiếu Quân bị lời nói của Diệp Thanh Thành làm cho tức giận đến gân xanh trên thái dương nổi hết lên, ngậm điếu thuốc, dùng chân đạp bay bàn trà trước mặt.
Nghe thấy động tĩnh chạy tới, nhân viên làm việc của club mới vừa định đi vào, đã bị Lâm Hiếu Quân tức giận ngập trời bước nhanh đi ra hù dọa cho phải tránh sang một bên.
Đại Lưu Chính cung kính chờ ở đại sảnh lầu một, nghe thấy động tĩnh vội vàng đi đến: "Quân thiếu..."
"Bồi thường tiền cho người ta."
Lâm Hiếu Quân trông thấy Diệp Thanh Thành đã ra khỏi cửa xoay tròn, hai tay rủ xuống bên người nắm thành quả đấm, Diệp Thanh Thành, Cố Noãn Phong cuối cùng vẫn sẽ thuộc về tôi.
******
Diệp Thanh Thành lái xe đến góc đường yên lặng rồi dừng lại.
Khi nghe lời nói của Lâm Hiếu Quân, ngoài mặt hắn không có tỏ vẻ gì, nhưng mà ở trong lòng lại giống như có cái gai vô tình đâm ở trong đó, miệng vết thương không lớn lại đau triệt nội tâm. Hắn tự giễu nhếch môi cười khổ, một cái lốp xe dự phòng.
Nếu như tình yêu đó có thể làm cho Noãn Phong ngay cả sinh mạng cũng không quan tâm, như vậy hắn còn có thể làm gì để tranh giành? Lâm Hiếu Quân tự tin, không phải là do Noãn Phong cho hắn à, mà hắn lại có cái gì?
Toàn thân hắn mệt mỏi dựa ở trên ghế da, xuyên thấu qua cửa sổ xe mờ mịt nhìn xem người đến người đi trên đường cái.
Bầu trời tối om om, bị mây đen bao phủ, từng cơn gió cuốn các phiến lá bay lên xuống trên mặt đất, trời sắp mưa.
"Noãn Phong, trời sắp mưa rồi, đợi lát nữa nhớ mặc thêm áo khoác, nếu không dễ bị lạnh."
Cố Noãn Phong cười ngọt ngào, người này rõ ràng không có ở bên cạnh nàng, nhưng thật giống như đang nhìn thấy, áo khoác đang treo ở trên ghế dựa đây: "Em cúp điện thoại liền mặc vào, cơn mưa này xem chừng đến buổi trưa cũng không tạnh được, Thanh Thành, buổi trưa anh không nên tới, em ăn ở nhà ăn là được rồi."
"Được."
"Vậy hẹn gặp lại anh sau."
"Đợi chút - -" Diệp Thanh Thành tựa hồ cực lực khắc chế cái gì, thanh âm thuần hậu có chút run rẩy.
"Thanh Thành, còn có chuyện gì sao?" Cố Noãn Phong cảm giác Diệp Thanh Thành có cái gì đó bất thường, liền thấy căng thẳng trong lòng.
"A, không có, anh chỉ là muốn nghe giọng nói của em nhiều thêm một chút thôi."
"Thiệt là, buồn nôn, ngày ngày cùng một chỗ anh còn nghe không đủ sao?..." Cố Noãn Phong nghe thấy Diệp Thanh Thành nói như vậy, cũng sẽ không suy nghic nhiều thêm nữa, cảm xúc lo lắng cũng liền được buông lỏng.
"Vậy cứ thế nhé."
Diệp Thanh Thành cười khổ nhìn di động, Noãn Phong, có phải anh vẫn nên giả bộ ngây ngốc như trước đây?
Hạt mưa lộp bộp rối rít rơi ở trên xe, bởi vì mây đen nổi lên xoay quanh ở trên trời đã lâu, cơn mưa rất nhanh mạnh mẽ đổ xuống. Ngoài cửa sổ nhanh chóng mưa xối xả như trút nước, ướt hết cả mảnh đất, cọ rửa xe hơi, như đánh thẳng vào Diệp Thanh Thành toàn thân mệt mỏi dựa ở trên ghế da.
Đánh thẳng vao trái tim đang tréu ớt kia.
******
"Tôi giúp anh thig có ích lợi gì?" Nữ nhân mới trải qua mây mưa xong ăn mặc mát mẻ, bộ ngực đầy đặn nửa treo ở trên thân tên nam nhân yêu mỵ tà khí.
Nam nhân đang hút thuốc, cười lạnh nhạt: "Tô Dao, đứng nhầm lẫn, không phải là cô giúp tôi, bây giờ là tôi đang giúp cô giải quyết rắc rối."
"Hừ, lại không là lần đầu tiên chọc phiền toái, đêm nay tôi trở về liền book vé máy bay rời đi Tân Thành, nghỉ phép, không ai tìm được tôi, hơn nữa cũng sẽ không có người biết tôi gây chuyện phiền toái." Nếu như không phải luôn trang điểm vô cùng diễm lệ lamg huỷ hoại dung mạo vốn có, Tô Dao chắc hẳn cũng là một cô gái xinh đẹp thanh tú.
"Chẳng lẽ cô không hận Lâm Hiếu Đường năm đó cưỡиɠ ɧϊếp cô sao?"
"Lâm Hiếu Quân, nếu như anh còn nhắc lại chuyện này chớ có trách tôi ngay cả làm bạn bè với anh cũng không làm." Tô Dao không biết Lâm Hiếu Quân làm sao mà biết được, đó là nỗi sỉ nhục lớn của nàng, cảnh tượng biếи ŧɦái kinh tởm kia là chuyện cả đời nàng sẽ khó quên mà lại sợ hãi chạm đến.
"Tôi có thể giúp cô báo thù."
"Nếu như anh định bắt tôi cùng hắn lên giường, tôi tình nguyện tìm con chó, cũng không muốn cùng hắn, hắn là đồ biếи ŧɦái khốn kiếp."
"Thế thì không cần, trên danh nghĩa cô còn là vị hôn thê của tôi, tôi làm sao có thể lỡ làm thế đây" Lâm Hiếu Quân nửa thật nửa giả nói.
"Quân, kia theo giúp em một lần, liền một đêm, ít nhất cũng cho cái kỷ niệm, dù sao chúng ta cũng là vị hôn phu vị hôn thê hơn ba năm."
"Xin lỗi, gần đây tôi bị bất lực, sợ muốn cho Tô đại tiểu thư thất vọng rồi." Lâm Hiếu Quân biết rõ nếu quả như thật đυ.ng phải Tô Dao, đám cưới nhất định là không trì hoãn được.
"Anh! Khá lắm Lâm Hiếu Quân, anh sẽ không phải là đang vì người phụ nữ có chồng kia thủ thân đi? Người ta đúng là tối tối ôm lão công làm chết đi sống lại, anh cũng chỉ tức tối một chút như vậy, không phải là sắp phát điên rồi, đàn rm vũ khí nhiều như thế, xử luôn đi?"
"Câm miệng, cái đầu óc heo suốt ngày nhồi vào thuốc kí©h thí©ɧ như cô hiểu cái gì? Nói thêm một câu nữa, chuyện này coi như kết thúc ở đây."
Trong đôi mắt đa tình của Lâm Hiếu Quân có cổ sát khí, nụ cười âm trầm lạnh lùng kia làm cho Tô Dao vô ý thức sờ sờ cổ.
...
Mia: chương này hơi nặng nề. Nói chung là khúc mắc giữa đôi bạn trẻ của chúng ta vẫn chưa được gỡ hết.