Chương 8: Cố sự (2)

Nói rồi, Thái hậu bước đến ngồi cạnh giường, nắm lấy bàn tay Lạc Trường An vỗ về: "Con cảm thấy trong người thế nào rồi?"

"Cảm tạ Thái hậu quan tâm. Trường An không sao!" Lạc Trường An mỉm cười, khẽ lắc đầu.

"Không sao thì tốt. Hôm nay con cứ tạm nghỉ ngơi ở đây. Đợi khi nào khỏe lại bổn cung sẽ sai người đưa con về Hầu phủ."

Bà nhìn sang Thái Bình Quận chúa: "Thái Bình, con thấy sắp xếp này thế nào?"

Thái Bình Quận chúa cúi người đáp: "Được nghĩa mẫu yêu thương là phần phúc của Trường An. Thái Bình đương nhiên sẽ không phản đối."

Thái hậu cười nhẹ: "Bổn cung chỉ sợ Thái Bình lo lắng cho ái nữ mà thôi?"

“Có nghĩa mẫu che chở cho Trường An. Thái Bình dĩ nhiên an tâm."

Nói đoạn, Thái Bình Quận chúa đứng ra trước Thái hậu, phong thái nghiêm trang, khí thế bức người nhưng cũng không kém phần cung kính.

"Nghĩa mẫu, Thái Bình cảm tạ người đã ưu ái. Nhưng xin thứ cho nghĩa nữ thẳng thắn. Lần này thân nữ và kế nữ của Thái Bình cùng rơi xuống nước. May mắn chúng được Thành vương Thế tử ra tay cứu giúp nếu không Thái Bình cũng chẳng dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì, càng không thể giao phó với Hầu gia cùng tổ tiên Lạc thị.”

Thái Bình Quận chúa cúi người: “Thái Bình xin nhờ nghĩa mẫu làm chủ. Hy vọng nhị vị Hoàng tử Hoàng nữ có lời giải thích hợp lý về chuyện này, trả lại công đạo cho nữ nhi của Thái Bình, tiểu thư của phủ Bình Nguyên Hầu."

Nói rồi, Thái Bình quận chúa liếc nhìn Ngũ Công chúa và Bát Hoàng tử khiến cả hai bất giác run người.

Thái hậu nghe vậy không nói gì. Bà chỉ mỉm cười nhìn hoàng tôn hoàng nữ nhưng ý tứ lại hướng về Hoàng hậu đứng sau.

"Hoàng hậu, ngươi cảm thấy chuyện này nên xử trí thế nào?"

Hoàng hậu Đàm thị vốn im lặng đứng một bên đột nhiên bị điểm danh, trong lòng cảm thấy hoảng hốt cùng khó chịu.

Không phải Lạc Trường An cũng đã nói không có gì rồi sao. Thái Bình Quận chúa cần gì phải cắn mãi không buông chứ?

Trong đầu nàng nảy ra vô số câu trả lời khác nhau, nhưng Hoàng hậu cảm thấy hiện tại đừng nên nói gì thì hơn.

Một bên là hoàng tôn hoàng nữ, một bên là nữ nhi công thần. E rằng mẫu hậu chẳng muốn nghe thấy bà chỉ trích bên nào.

"Mẫu hậu, nhi tức chỉ là phận dâu con. Mẫu hậu đang ở đây thì nhi tức sao có thể có ý kiến gì được. Chuyện này vẫn nên để mẫu hậu quyết định thì hơn."

Cả tẩm cung chìm trong sự im lặng.

Thái hậu cũng không thấy bất ngờ.

Hoàng hậu tính tình khép kín trước giờ đều tránh xa thị phi. Nói dễ nghe là giữ mình trong sạch, khó nghe một chút lại là nhát gan sợ chuyện.

Lạc Trường An dường như nghe thấy tiếng gió thổi tán lá chà xát vào nhau.

Nhìn đôi mắt đỏ bừng như muốn khóc của Ngũ Công chúa. Nàng cảm thấy khá buồn cười.

Nếu là trước kia, có lẽ Lạc Trường An sẽ nói giúp vài lời cầu tình. Nhưng nàng bây giờ không còn là thiếu nữ đơn thuần ngày trước.

Mỗi người đều phải có trách nhiệm với việc làm của bản thân, dù là thân phận gì cũng không thể ngoại lệ.

Huống hồ chi lúc này mẫu thân đang giành công bằng cho nàng, giữ lấy mặt mũi cho phủ Bình Nguyên Hầu. Nàng cần gì phải nhiều lời?

Có lẽ do không chịu nổi áp lực, Ngũ Công chúa cắn răng tiến lên.

"Lần này là lỗi của bổn Công chúa."

Nói đoạn, nước mắt nàng như muốn rơi xuống.

Ngũ Công chúa chớp đôi mắt tròn xoe, cố gắng kiềm chế giọt lệ.

Nàng là Ngũ Công chúa cao quý của Lương triều, dù có phạm sai lầm cũng tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng tới phong thái hoàng thất.

"Bổn Công chúa xin được tạ lỗi với Thái Bình Quận chúa cùng nhị vị tiểu thư."

Nàng đặt hai tay lên nhau, dáng lưng cứng nhắc cúi người hướng đến Lạc Trường An.

Nhưng dù sao Ngũ Công chúa cũng chỉ là một đứa trẻ sinh ra trong cung vàng điện ngọc, trong lòng nàng ắt không khỏi cảm thấy ấm ức.

Thái hậu không khỏi thất vọng.

Phong thái hoàng thất thế hệ sau lại kém hơn thế hệ trước.

Đáng buồn. Thật sự đáng buồn!

Trong bầu không khí đó, một cung nữ tiến vào: "Bẩm Thái hậu, Thuần Quý phi cầu kiến."