Chương 20

Điện Tiêu Dương.

Sáng hôm sau, Lạc Trường An chuẩn bị xuất cung trở về phủ Bình Nguyên hầu.

Thái Bình Quận chúa sợ tính tình của Thanh Lan sẽ gây ra rắc rối trong cung nên không cho phép nàng ấy theo hầu. Vì thế mà lúc này bên người Lạc Trường An cũng chỉ có Thiển Lan do Thái hậu phái tới giúp nàng lo liệu mọi việc.

Từ giữa giờ Mão Lạc Trường An đã thức dậy chải tóc trang điểm.

Sau hai đêm dưỡng bệnh trong cung thì sức khỏe của nàng đã hoàn toàn bình phục. Giờ đây, sắc mặt Lạc Trường An hồng hào nhu thuận, phong thái đằm thắm thanh tao.

Nếu nói Ngũ Công chúa rực rỡ tựa khổng tước nơi ngự uyển thì Lạc Trường An thanh thoát tựa như kim tước cuối phương trời xa. Tuy không chói sáng như ánh vàng nhưng cũng đủ thu hút cái nhìn bốn phương.

"Lạc tiểu thư, mọi thứ đã sẵn sàng rồi."

Lạc Trường An gật đầu.

Thật ra nàng rời khỏi cung Vĩnh Thọ cũng chẳng có nhiều đồ cần sắp xếp bởi vốn dĩ khi nàng vào đây đã chẳng mang theo thứ gì.

Lạc Trường An gật đầu với Thiển Lan: "Đi thôi, chúng ta đến chính điện gặp Thái hậu."

Lạc Trường An bước ra khỏi điện Tiêu Dương không chút nuối tiếc. Nếu không có gì đặc biệt nàng cũng chẳng muốn quay về nơi đây một lần nào nữa.

Nàng chán ghét nơi hoàng cung có bốn bức tường thành rực đỏ đã từng vây hãm cuộc đời nàng, chán ghét sự gò bó mệt mỏi nơi đây.

Nếu không phải do mẫu thân yêu cầu thì thật lòng nàng chẳng muốn bước qua cửa cung sâu thăm thẳm để tham gia Thọ yến lần này chút nào.

Đó cũng là lý do mà nhiều năm qua số lần Lạc Trường An nhập cung chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng là lý do mà Lạc Thanh An có thể chiếm được nhiều cơ hội thể hiện như vậy.

Lạc Trường An và cung nhân bước qua nguyệt môn, đi dọc theo con đường dài được bày trí vô số cây cỏ đến chính điện.

Khi Lạc Trường An vừa bước đến cửa chính điện thì một đoàn người bước ra từ hướng ngược lại. Trong đó có khoảng bảy, tám nữ nhân tôn quý khác nhau, dẫn đầu là Hoàng hậu đương triều.

Lạc Trường An nhìn lướt một lượt.

Nhưng kỳ lạ là không có sự xuất hiện của nữ nhân có địa vị tôn quý ngay sau Hoàng hậu. Tuy rằng ai ai cũng bước đi rất trang nghiêm nhưng nàng lại nhìn thấy một vài gương mặt vẫn còn vương nét lo lắng.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Lúc này đoàn người phía trước cũng nhìn thấy sự xuất hiện của Lạc Trường An.

Lạc Trường An thầm than trong lòng.

Nàng lại cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa câu nói ghét của nào trời trao của đấy trong truyền thuyết.

"Thần nữ Lạc Trường An bái kiến Hoàng hậu cùng các vị nương nương."

"Thì ra là Tam tiểu thư, miễn lễ." Ánh mắt Hoàng hậu đánh giá một lượt Lạc Trường An.

Các vị nương nương phía sau thấy Hoàng hậu đứng lại cũng không thể tự ý đi tiếp. Hơn nữa người có lá gan này cũng không phải các nàng.

Lúc nhàm chán, các phi tần cũng nhân tiện đưa mắt nhìn Lạc Trường An.

Nghe bảo đây là đích tiểu thư phủ Bình Nguyên Hầu, muội muội của tài nữ Lạc Thanh An.

Trong lòng Lạc Trường An lại không ngừng than khổ.

Nàng có phải là y phục treo trên giá trong cửa tiệm đâu chứ! Ai ai cũng tuỳ tiện dùng ánh mắt trần trụi đó đánh giá nàng.

Hoàng hậu mở miệng quan tâm: "Nghe nói sức khoẻ Tam tiểu thư đã tốt lên rất nhiều. Bổn cung cũng mừng cho ngươi."

"Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm. Nhờ phúc của Thái hậu và nương nương mà sức khoẻ của thần nữ có thể nhanh chóng bình phục."

Hoàng hậu gật đầu coi như đã biết.

"Ngươi muốn xuất cung sao?"

Lạc Trường An cung kính: "Vâng, thần nữ đã làm phiền Thái hậu nhiều ngày rồi. Nếu nay sức khoẻ bình phục thì tất nhiên phải xuất cung. Vả lại thần nữ xa nhà lâu sẽ khiến mẫu thân lo lắng."

Hoàng hậu chép miệng.

Bọn họ ai ai cũng như thế.

"Nếu vậy bổn cung không làm phiền ngươi nữa."

"Thần nữ cung tiễn Hoàng hậu cũng các vị nương nương."

Lạc Trường An đứng nép sang một bên chào kiểu chào Vạn Phúc. Nàng chờ đoàn người của Hoàng hậu đi qua khỏi mới đứng dậy.

Dáng lưng Lạc Trường An thẳng tắp. Đôi mắt nàng nhìn vào đoàn người đã đi xa.

Được vài giây, Lạc Trường An xoay người đi vào chính điện cùng với Thiển Lan.