Ngũ Công chúa thấy Lạc Trường An nhìn mình chăm chú thì cảm thấy ngứa ngáy cả người.
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ có cảm giác muốn nói mà không biết phải nói gì như bây giờ.
Mỗi lần Ngũ Công chúa muốn mở miệng lại cứ như có trăm nghìn chất kết dính nơi cổ họng khiến nàng chẳng nói nên lời. Trong lòng vô cùng rối rắm nhưng bề ngoài Ngũ Công chúa vẫn cố giữ nét trấn tĩnh.
Đôi mắt nàng đảo một vòng. Sắc mặt Ngũ Công chúa bỗng trở nên nghiêm trọng. Nàng nghiêm giọng, tay chỉ xuống đất.
"Các ngươi làm việc kiểu gì vậy hả? Nơi này là nơi nào có biết không? Sao lại để một đống đổ vỡ dưới đất như thế? Đúng là xui xẻo!"
Cung nữ của Ngũ Công chúa đều nhất mực cúi đầu ngậm miệng. Đây là đức tính tốt được Thuần Quý phi dạy bảo qua nhiều năm.
Lúc này Lạc Trường An cũng nhớ đến kiệt tác do Lưu Tần gây ra.
Vừa nãy ai ai cũng lo lắng cho thai nhi trong bụng Lưu Tần. Làm gì có ai còn tâm sức để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Lạc Trường An nhìn xung quanh.
Ở đây ngoại trừ nàng còn lại đều là mấy người Ngũ Công chúa vừa đến. Lạc Trường An chợt ngẩn ngơ.
Thế là đang mắng nàng? Hay là muốn sai bảo nàng dọn dẹp?
"Còn đứng ngây ra đó? Có cần bổn Công chúa dạy các ngươi làm việc không?"
Sao nàng cứ cảm thấy vị Công chúa này đang chỉ cây dâu mắng cây hoè vậy? Lạc Trường An thầm nghĩ.
Lúc này hai, ba người bên cạnh Ngũ Công chúa mới bắt đầu nhanh chóng đi đến bậc tam cấp ở Quỳnh Lung đình. Người thì nhặt mảnh vỡ, kẻ thì quét dọn. Chỉ trong chớp mắt mà ở đó đã sạch sẽ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc này, Ngũ Công chúa lại tiếp tục im lặng nhìn Lạc Trường An rồi dời mắt nhìn bâng quơ đâu đó. Hành động này không khỏi khiến người đối diện tưởng rằng nàng ta lại muốn bới lông tìm vết.
Lạc Trường An âm thầm cảm thán.
Người trong cung này đúng là người này lại càng khó hiểu hơn người kia.
Thêm một lúc, đến khi Lạc Trường An sắp không nhịn được muốn rời đi thì Ngũ Công chúa lại mở lời chặn ngang ý định của nàng.
"Ngươi... sức khoẻ của ngươi thế nào rồi?"
Lạc Trường An thụ sủng nhược kinh. Gương mặt nàng thoáng bất ngờ nhưng vẫn cẩn thận đáp.
"Cảm tạ Công chúa đã quan tâm. Sức khỏe thần nữ đã tốt hơn rất nhiều. Công chúa không cần phải lo lắng."
"Ta không có lo lắng cho ngươi. Ngươi đừng có tưởng bở!"
Ngũ Công chúa nhanh chóng trả lời, vành tai ửng hồng.
Ồ, thì ra là nàng tưởng bở à?
Lạc Trường An khẽ nhún vai, cuộc trò chuyện lại tiếp tục rơi vào chết chóc.
Có lẽ Ngũ Công chúa cũng biết mình lỡ lời. Nàng ta cắn môi nhìn vào áo choàng trên người Lạc Trường An rồi lại nhìn bên cạnh nàng ấy.
"Ngươi... đám người hầu trong cung đúng là vô dụng..."
Vâng, là người trong cung Vĩnh Thọ của hoàng tổ mẫu người.
"Dù sao ngươi cũng đang là người bệnh, sao bọn họ có thể để ngươi ra ngoài một mình như vậy? Bổn Công chúa... ta nhất định sẽ báo chuyện này lại với hoàng tổ mẫu."
Nghe đến đây tim Lạc Trường An bỗng hụt đi một nhịp.
Nàng đột nhiên quay đầu nhìn Quỳnh Lung đình, nhíu mày suy tư.
Cuối cùng Lạc Trường An cũng hiểu được cảm giác bất an khi nãy xuất phát từ đâu rồi.
Ngũ Công chúa lên giọng: "Lạc Trường An!... Rốt cuộc ngươi có nghe bổn Công chúa nói gì không?"
Lạc Trường An bừng tỉnh: "Có, thần nữ vẫn đang nghe." Nàng vội đáp.
"Ngươi..." Ngũ Công chúa nghẹn giọng. Nàng chợt cảm thấy trong lòng thật mệt.
"Nếu ngươi không sao thì thôi đi... Ỷ Lâm, ngươi ở lại hộ tống Lạc tiểu thư về điện Tiêu Dương."
Lạc Trường An lắc đầu từ chối: "Không cần làm phiền Ỷ công công. Thần nữ đã có hẹn ở Thiển Lan cô cô tại đây. Công chúa không cần phải lo lắng."
"Vậy thì thôi. Vậy bổn công chúa đi trước"
Ngũ Công chúa lập tức mất hứng. Nàng ta liếc nhìn Lạc Trường An một cái rồi xoay lưng đi một mạch.
Lạc Trường An cũng không bày tỏ cảm xúc gì.
Nàng cúi đầu, cả người rơi vào trầm tư.