Nghe những lời này, Liễu di nương cũng chẳng cảm thấy tức giận.
Bà đã không còn xa lạ gì với tính tình của con gái nên đành hạ giọng xuống.
"Thanh An, chúng ta sống dưới mái hiên của người ta thì không thể không cúi đầu. Không phải ta không thương con nhưng thân phận ta thấp bé thì cũng đành chịu."
Nói rồi, cả người Liễu di nương toát lên vẻ thương tâm khiến Lạc Thanh An đang bừng bừng lửa giận cũng chợt sững người.
Liễu di nương tiếp lời: "Không sai. Con quả thật là Đại tiểu thư Hầu phủ. Nhưng trong vòng phú quý này thân phận của con đến cuối cùng cũng chỉ là thứ xuất. Thanh An, ở Lương triều chúng ta dù cho có tài hoa đến đâu thì thân phận vẫn là quan trọng nhất. Con là thứ nữ thì vĩnh viễn vẫn là thứ nữ, không thể nào so được với đích xuất."
"Hiện nay con vẫn ở trong phủ làm một tiểu thư khuê cát thì chưa có gì để nói. Nhưng nếu sau này con gả đi thì sao? Thanh An, một nữ nhân về nhà chồng nếu không có mẫu tộc chống lưng thì vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên."
Nói đoạn Liễu di nương thở dài.
"Huống chi không có đích mẫu làm chủ thì ngay cả chuyện tìm một nhà đàng hoàng làm chính thê cũng khó. Trừ khi là con muốn đi theo con đường của di nương làm thϊếp cho người ta."
"Thanh An à, đời này của di nương cũng chỉ đến đây thôi. Ta không cầu mong con có thể gả cao gả xa mà chỉ mong con được người ta đường đường chính chính cưới vào cửa. Chứ không phải như ta cả đời đều cúi đầu nhìn sắc mặt chủ mẫu mà sống.”
“Con có hiểu không?" Giọng Liễu di nương run run chứa đầy chua xót cùng bất đắc dĩ.
"Di nương..."
Lạc Thanh An bị từng lời của thân mẫu làm chấn động. Từng chữ từng chữ cứ như con dao sắc bén cứa thẳng vào tim nàng.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nương nói với nàng những điều này.
Phải rồi, nàng là thứ nữ Hầu phủ. Thân mẫu nàng là di nương không có quyền không thế cũng không có mẫu tộc hậu thuẫn phía sau.
Lạc Thanh An ơi Lạc Thanh An, sao ngươi có thể quên ngươi cũng chỉ là một thứ nữ mà thôi. Những năm qua được thiên hạ tung hô là tài nữ đã khiến ngươi quên mất xuất thân của mình rồi sao?
Cả người Lạc Thanh An cảm thấy lạnh toát. Sự run rẩy truyền từ tim đến thẳng những đầu ngón tay đang bấu chặt vào cạnh bàn.
"Di nương... con..."
Giọng Lạc Thanh An run rẩy.
Liễu di nương nắm lấy bàn tay Lạc Thanh An, nhẹ nhàng vỗ về nàng.
"Nghe lời ta, từ nay về sau con đừng cố tình đối chọi với Tam tiểu thư nữa. Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời thì phu nhân nhất định sẽ không bạc đãi con. Sau này khi con xuất giá cũng được thêm vài phần hồi môn có thể nở mày nở mặt."
"Còn về Tam tiểu thư, đợi khi gả đi rồi thì hai đứa cũng không còn liên hệ hệ gì. Mọi vinh nhục thịnh suy của con đều thuộc vào nhà chồng. Huống hồ thân phận như Tam tiểu thư nhất định sẽ có được hôn phối tốt. Tương lai không chừng con còn có thể nhờ vào Tam muội mà nở mày nở mặt ở nhà chồng. Thật sự là không đáng để con tranh giành hơn thua. Cũng như ta năm đó, dù ở mẫu gia có bao nhiêu hiềm khích với các tỷ muội trong tộc thì bây giờ cũng chẳng còn gặp được bao nhiêu lần."
Lạc Thanh An yên tĩnh nghe hết lời nói dịu dàng từ Liễu di nương. Mọi thứ quanh nàng như đang quay cuồng lên vậy.
Nàng vừa qua tuổi cập kê được hơn nửa năm nhưng tới nay lại chưa định ra hôn sự với nhà nào, cũng chưa từng có phủ đệ nào đến cửa dạm hỏi.
Trước đến nay Lạc Thanh An chưa hề nghĩ đến những chuyện này. Nhưng những lời nương nói đã thức tỉnh nàng.
Lạc Thanh An nghĩ đến những việc mình từng làm với Tam muội thì cảm thấy chán chường.
Có lẽ mẫu thân sẽ không có ý định giúp nàng tìm một mối hôn sự tốt. Còn nương lại…
Xem ra.... có lẽ nàng phải tự trù tính cho bản thân rồi.
Lúc này, câu trả lời của Lạc Thanh An khiến Liễu di nương hoảng hốt.
"Di nương, người nói người khi ấy cứu nữ nhi là Thế tử phủ Thành Vương đúng không?"
Đôi mắt Lạc Thanh An khẽ động. Dư quang trong ấy khiến Liễu di nương bất giác nhíu mày.