Ánh nắng ban mai xuyên qua hàng cây như chiếu vào nỗi lo lắng phiền muộn của Liễu di nương.
"Di nương, Đại tiểu thư thức dậy rồi!"
Nha hoàn Quế Hoa bên người Lạc Thanh An bước ra báo lại với Liễu di nương.
Liễu di nương gật đầu với tiểu nha hoàn. Bà nâng gót sen bước vào phòng nữ nhi.
Trong phòng, Lạc Thanh An vừa tỉnh dậy. Nàng đang ngồi trước bàn được nha hoàn chải tóc trang điểm.
Vừa thấy Liễu di nương, Lạc Thanh An liền đứng dậy hành lễ.
Liễu di nương vừa định bước đến ngăn cản nhưng nhớ đến lời nói của Lưu ma ma lại thôi. Cứ coi như là một phần hiếu tâm của nữ nhi vậy.
Đêm qua khi xảy ra sự cố kia, Lạc Trường An ngất xỉu được đưa vào cung Vĩnh Thọ chăm sóc còn Lạc Thanh An nhờ phúc của đích mẫu cũng được thái y bắt mạch kê thuốc rồi đưa về phủ nghỉ ngơi.
Qua một đêm tịnh dưỡng, sắc mặt Lạc Thanh An đã tốt hơn rất nhiều.
"Thanh An, con thấy sao rồi? Đầu có còn cảm thấy đau nhức không? Để ta xem…"
Liễu di nương vừa vào phòng liền bước đến quan sát kỹ nữ nhi bảo bối một lượt từ đầu đến chân.
Đêm qua khi thấy nữ nhi trở về phủ với sắc mặt tái nhợt lại còn nghe kể về chuyện rơi xuống hồ, Liễu di nương đã sợ suýt đứng tim.
Ngắm đi ngắm lại một lúc bà mới thở phào nhẹ nhõm: "May mà không bị thương ngoài da, nếu không để lại sẹo thì phiền phức."
Liễu di nương nhận lấy tách trà mà Quế Hoa dâng lên hớp một ngụm.
Nhân lúc nữ nhi còn đang chải chuốt, bà liền đem lo lắng mà mình trằn trọc cả đêm nói ra một hơi thật dài.
"Thanh An. Hôm qua trước khi xuất phát ta đã dặn dò con thật kỹ. Sao con lại cứ không biết nghe lời như vậy?"
"Con đó, ngay cả Ngũ Công chúa và Bát Hoàng tử mà cũng dám trêu chọc. Cũng may là nhị vị quý nhân không xảy ra chuyện gì bất trắc nếu không thì dù có mười cái mạng của ta cũng không đủ đền."
"Còn Tam tiểu thư nữa, từ bé thân thể Tam tiểu thư đã yếu ớt. Con thì hay rồi. Ngã xuống nước cũng phải kéo người ta theo. May là phu nhân nể tình con đang nhiễm lạnh trong người mới tạm thời không truy cứu."
"Thanh An, nghe lời di nương, ngày mai Tam tiểu thư hồi phủ con và ta cùng đi đến Tây viện thể hiện chút thành ý. Hy vọng phu nhân không để bụng chuyện này."
Lạc Thanh An càng nghe càng cảm thấy chói tai. Cuối cùng không nhịn được nữa, nàng lên tiếng phản bác.
"Di nương vì lúc đó người không ở đó nên không biết Ngũ Công chúa quá đáng đến cỡ nào. Nữ nhi chỉ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ. Có gì là sai?"
"Vả lại người nữ nhi cứu lúc đó là Bát Hoàng tử, chẳng lẽ Hoàng tử đương triều lại chẳng quý hơn một Công chúa sao? Còn nữa lúc đó rớt xuống hồ là sự cố không ai muốn."
"Người lại bắt một trưởng tỷ như con cúi đầu xin lỗi Tam muội? Người không cảm thấy vô lý sao?"
Càng nói Lạc Thanh An càng ấm ức trong lòng.
"Con là nữ nhi ruột thịt do người sinh ra đó! Bình thường sao không thấy người nói chuyện mau lẹ như vậy? Sao cứ hễ nhắc đến Tam muội là người lại có thể thao thao bất tuyệt nói mãi không chịu dừng."
"Mẫu thân, nhiều lúc nữ nhi nghĩ không biết bản thân có phải là thân sinh của người hay không nữa?"