Bình Nguyên Hầu phủ.
Tây viện.
Lạc Trường An nằm dài trên ghế quý phi ngoài sân, trên tay cầm một quyển truyện ngắn dân gian nhưng sự chú ý của nàng không nằm ở quyển sách ấy.
Lạc Trường An như lạc vào thế giới hư vô. Xung quanh nàng không ngừng chuyển động các hình ảnh. Có cung vàng điện ngọc, có nhà lao ẩm ướt, có chiến tranh, có ly biệt, cũng có một thân ảnh rất mơ hồ.
Lạc Trường An đến thế giới này đã mười sáu năm. Mười sáu năm qua, nàng nhận được tình thân từ phụ mẫu mà đời trước chưa từng có, cảm nhận được thế nào là ấm áp gia đình. Lạc Trường An luôn thầm cảm tạ ân trên đã cho mình cơ hội có một đời an yên.
Những ký ức kiếp trước cứ như giấc mộng phồn hoa mà bi ai. Đôi lúc thật mơ hồ, lúc lại rất chân thật. Nó nhắc Lạc Trường An nhớ rằng mình từng có một cuộc đời khác.
Nhưng dường như nàng đã quên mất đi thứ gì, một thứ gì đó rất quan trọng khảm sâu trong linh hồn.
Một giọng nói trầm trầm vang lên trong ký ức: "Ta sẽ phong ấn một phần ký ức của ngươi. Đợi đến ngày trùng phùng, ký ức ấy sẽ tự khắc trở về".
Đó là âm thanh cuối cùng mà nàng nghe được nơi âm ty.
Đúng vậy, trùng phùng! Nàng đang đợi chờ thứ trùng phùng mà người ấy đã nói.
"Tiểu thư, đừng đọc sách nữa, chúng ta sắp phải tiến cung rồi."
Thanh Lan bưng khay váy áo tiến vào viện. Nàng không nhịn được nhắc nhở tiểu thư nhà mình.
"Đây là y phục mà phu nhân chuẩn bị cho tiểu thư, người mau thay ra đi!"
"Ta biết rồi, ngươi để y phục xuống đó đi." Lạc Trường An khép sách lại. Nàng ngẩng đầu lên để lộ gương mặt căng mịn sạch sẽ.
Thanh Lan nhanh chóng giúp Lạc Trường An thay đổi xiêm y, vấn tóc, trang điểm. Từng khâu đều được nàng chăm chút tỉ mỉ cẩn thận. Quả không hổ là nhất đẳng nha hoàn do chính tay Thái Bình Quận chúa lựa chọn.
Thanh Lan năm nay mười sáu tuổi, có thể xem là người đã cùng Lạc Trường An trưởng thành. Vì thế mà quan hệ giữa nàng và Lạc Trường An vô cùng thân thiết.
"Tiểu thư người xem, hôm nay người kia bên Nam viện cũng tham gia Thọ yến, thế nào cũng phô trương thanh thế nữa cho mà coi." Thanh Lan bĩu môi, thái độ đầy vẻ dè bỉu.
Rõ ràng tiểu thư nhà nàng mới là đích nữ, dung mạo hơn người lại tài hoa thiên bẩm. Nếu không phải tiểu thư không thích ra khỏi cửa thì còn lâu người kia mới có được cái danh tài nữ.
Rõ ràng là một con chó theo đuôi mà cứ thích ra vẻ đài các, đúng là đáng ghét!
"Ngươi đấy, miệng mồm không bớt chanh chua lại thì sau này không có ai thèm lấy đâu." Lạc Trường An khẽ cười, thiếu nữ mi thanh mày tú khiến người ta không thể rời mắt.
Thanh Lan cảm thấy ngượng ngùng. Nàng không ngừng xoắn xuýt: "Tiểu thư, sao tự nhiên lại nói đến chuyện của nô tỳ!"
"Thật sao?" Ý cười trong mắt Lạc Trường An lại càng rõ ràng hơn.
"Nô tỳ ra ngoài xem hạ nhân chuẩn bị thế nào rồi, không nói chuyện với tiểu thư nữa!"
Lạc Trường An nhìn bóng dáng chạy trối chết của ai đó mà bật cười.
Thật là một nha đầu đáng yêu!
Nam viện.
Lạc Thanh An ngồi trên ghế. Nàng nhấc chung trà dâng cho Liễu di nương: "Mẫu thân, người uống chút trà đi."
"Ấy chết! Thanh An, không thể được! Ta chỉ là di nương, con gọi thế lỡ có kẻ nghe được lại nói ra nói vào thì không hay." Liễu di nương một tay đỡ lấy tách trà, một tay vội xua.
Lạc Thanh An nhíu mày tỏ vẻ không vui: "Có gì mà không tốt? Người là mẫu thân thân sinh của con. Vì sao không thể gọi?"
Sau đó, nàng khó chịu nhìn xung quanh: "Dù sao ở đây cũng không có người ngoài."