Cô làm sao có thể để anh nhìn thấy mình nghèo túng như thế.
Anh đứng ở trước mặt cô, cũng giống như cô nhìn chằm chằm mấy đồng xu trước mắt. Trong mắt hai người đều là đau đớn, cô là bởi cuộc sống, là bởi mất mặt, mà anh là hối hận rất sâu và sự đau lòng.
Một khắc kia, hai người đều rất bình tĩnh, chỉ là dưới lớp da mặt bình tĩnh lại là mãnh liệt không thể ngăn cản kích động mà khẩn trương.
Chưa từng nghĩ đến, cô ngày xưa quần áo chỉnh tề sẽ giống như kẻ ăn xin đứng ở trước mặt anh. Mà anh, đã không còn là anh của trước kia. Anh hơn ba mươi tuổi mặc vest và giày da, một bộ dáng nhân sĩ thành công, chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh làm đau đớn mắt cô.
Đúng rồi, bọn họ đều đã không còn trẻ, ai cũng không thể vì đợi ai mà nhiều năm không kết hôn như vậy. Huống chi anh kết hôn, cô cũng đã sớm nghe nói đến.
Bọn họ đều đã không còn là người của năm đó, lại gặp lại nhau sau mấy năm lúc xấu hổ như vậy.
Cô đi theo anh vào quán cà phê, nhìn anh thành thạo gọi cà phê, điều này làm cho cô nhớ lại lúc vừa quen biết, hai người cùng đi đến quán cà phê hẹn hò, anh còn náo loạn ra trò cười rất lớn. Vòng đi vòng lại sau nhiều năm, anh đã vô cùng quen thuộc với trường hợp như vậy, trái lại cô không hợp với trường hợp lại, không được tự nhiên.
Năm tháng lưu lại trên mặt cô rất nhiều dấu vết. Anh càng thêm thành thục anh tuấn, trong lúc giơ tay nhấc chân đột nhiên sinh ra tự tin và khí phách. Mà cô giống như vai hề nghèo túng, từ một đại tiểu thư trở thành một người làm công vất vả kiếm ăn.
Hai người trầm mặc không nói, cho đến khi cà phê lạnh băng, cô mới run rẩy lấy lên uống một ngụm.
Cảm giác chua xót khi vào miệng làm cô không tự giác nhíu mày.
Nhưng mà, chua xót như vậy không phải đang tôn lên cuộc sống hiện tại của cô lên thành niềm vui hay sai? Nếu trước kia bọn họ kết hôn, hiện tại có phải sẽ có kết quả khác hay không?
Anh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt chưa bao giờ rời đi. Nhiều năm đã trôi qua, anh cho rằng anh đã không còn yêu cô, sẽ giống như trước đó mà tiêu sái rời khỏi cô, nhưng mà không hẳn vậy.
Trong nháy mắt anh nhìn thấy cô, anh đã biết ẩn nhẫn và bình tĩnh nhiều năm như vậy đều đã sụp đổ.
Anh vẫn yêu cô, chỉ là mấy năm trước anh vẫn luôn tự lừa gạt chính mình thôi.
Có lẽ là nhớ tới ủy khuất nhiều năm về trước, cô kể cho anh nghe những gì cô gặp phải, cô cũng không rõ ràng vì sao mình muốn nói với anh những thứ này. Những hồi ức không vui vẻ này, còn có cả cuộc hôn nhân thống khổ lúc cô nói đến vẫn không tự giác mà rơi nước mắt.
Tất cả đều là tự cô gieo gió gặt bão, lúc đối mặt với người khác cô giống như một máy móc không có cảm tình, cũng không nói gì cả, mà tối nay, cô lại quên hết tất cả, an tâm khóc thút thít trước mặt anh.
Anh vẫn luôn rất trầm mặc, nghe cô nói tất cả, anh cũng chưa từng nghĩ tách ra mấy năm nay sẽ có kết quả như vậy. Anh cho rằng cô vẫn là cuộc sống giàu có như trước kia, có người đàn ông yêu cô còn có những đứa con xinh đẹp.
Cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt rất cẩn thận mà nhìn anh, cô sợ anh sẽ phiền, phiền cô giống như thím Tường Lâm* lải nhải nói việc bi thảm.
(*: “Tường Lâm” 祥林 được dùng làm tên người, mang ý nghĩa “cát tường như lâm” 吉祥如林, vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng thủ pháp “phản kì ý nhi dụng chi” 反其意而用之 (dùng với ý nghĩa ngược lại), những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải “cát tường như lâm”, “vận khí đặc hảo” gì cả. Vì thế, tên gọi “Tường Lâm tẩu” càng phản ánh một cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện.)Cô thật cẩn thận làm anh run sợ, đến tột cùng là thống khổ như thế nào mới làm cô trở thành như thế. Tóc tiều tụy, sắc mặt biến vàng, dáng người biến dạng, còn có nếp nhăn nhàn nhạt trên khoé mắt dường như đều đang tiết lộ cuộc sống mấy năm nay của cô.
Chồng trước của cô chắc là rất có tiền đi? Vì sao sẽ còn như thế?
“Em, nguyện ý theo anh không?” Nói ra như thế, đến anh cũng giật nảy mình, hắn đây là đang nói gì chứ. Đi theo anh, chẳng lẽ anh muốn cho cô phụ thuộc vào mình để tồn tại ư? Mình nhịn không được bao dưỡng cô?
Anh ảo não ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thanh triệt của cô.
Nhiều năm đã trôi qua như vậy, thế sự xoay vần, cảnh còn người mắt, đôi mắt cô vẫn thanh triệt sáng ngời như trước kia.
Điều này làm cho lòng anh đau xót, thậm chí không đành lại nói ra điều khác. Bao dưỡng thì bao dưỡng đi, một nhân sĩ thành công làm gì không có một tình nhân, để cho cô làʍ t̠ìиɦ nhân của mình đi, còn có thể làm cuộc sống của cô tốt đẹp hơn một chút.
Cô không trả lời, tất nhiên rất nghi ngờ đề nghị của anh, nhưng cô nhìn ánh mắt của anh vẫn giống năm đó, tràn ngập ái mộ, nhiều hơn chính là tán thưởng với sự thành công của anh.
Đề tài này rất nhanh đã bị hai người cố tình lảng đi, anh nói với cô về việc đã trải qua trong mấy năm nay.
Năm ấy anh rời đi đến thành phố khác, đi theo người khác chơi cổ phiếu rồi làm địa ốc, dần dần có danh khí của chính mình, cho đến ngày nay đã là tiêu chuẩn kim cương Vương lão ngũ*.
(*: Là thuật ngữ của cư dân mạng Trung Quốc, ám chỉ một chàng trai vừa độc thân, vừa có nhà, vừa cực kỳ giàu có, gần giống cao phú soái nhưng cấp độ cao hơn.)Nhưng mà anh đã kết hôn, hơn nữa con trai anh còn tương đương với tuổi của con gái cô. Vợ anh gả cho anh vào thời điểm anh nghèo túng, mặc kệ giữa hai người bọn họ có tình yêu hay không, anh đều đã không thể vứt bỏ vợ mình để ở bên cạnh cô.
Nhưng anh không quên được cô. Mà cô, cũng yêu cô.
Hai người trao đổi phương thức liên hệ xong tách xa. Thật ra ai cũng không nghĩ đến lần gặp mặt sau đó là khi nào, nhưng mà vận mệnh chính là như vậy, người yêu nhau bị tách ra có lần gặp đầu tiên, thì sẽ có lần gặp lại lần thứ hai, thứ ba.
Lại là một lần gặp mặt, là cô chủ động tìm anh.
Áp lực cuộc sống đã làm cô không thở nổi, học phí và phí phụ đạo của con gái, phí sinh hoạt hàng ngày của cha mẹ cũng là số tiền không nhỏ.
Đã quen tiêu tiền ăn xài phung phí, cha mẹ cô đã không biết sống ở cuộc sống nhà nghèo như thế nào. Rất nhanh phí phụng dưỡng ít ỏi của cô đã tiêu không còn mấy, nhưng nhà còn có ba người há mồm chờ cơm ăn, chờ cô đưa tiền cho nhà.
Công việc của cô không có tin tức như cũ. Cô dường như hiểu ra, mình chính là vô năng như vậy, đến việc bình thường nhất cũng không làm tốt.
Điều này làm cho cô rất tuyệt vọng, chưa từng nghĩ đến cuộc sống sẽ là vũ khí sắc bén làm cô suy sụp.
Cha mẹ không biết từ đâu nghe thấy tin tức của anh, cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một. Bọn họ năn nỉ cô bảo cô đi tìm anh, bọn họ ôm hi vọng cuối cùng, phó thác ở trên người cô, muốn để anh giúp đỡ bọn họ trải qua cuộc sống giàu có.
Cô không muốn đi, bởi vì cô cảm thấy tình yêu của bọn họ đã sớm đi đến điểm cuối, cô đã không còn là cô gái xinh đẹp của năm đó, mà anh cũng đã có gia thất, có vợ và con trai.
Thống khổ không lúc nào không ngập tràn quanh thân cô. Cuối cùng phí phụ dưỡng không còn bao nhiêu cũng đã tiêu hết, cô đã bất lực, cô không thể không đi tìm anh.
Tuy rằng, điều này làm cho cô càng thêm thống khổ.
“9 giờ tối, em ở khách sạn XX chờ anh.” Cô dùng số tiền còn lại thuê phòng ở một khách sạn bốn sao, sau đó gửi tin nhắn cho anh.
Anh không trả lời, nhưng cô biết anh nhất định sẽ đến, mặc dù bọn họ không có khả năng, cô cũng muốn thử một lần, dùng tư sắc mà cô có, vì ba người há mồm trong nhà đổi một sự bảo đảm cho cuộc sống.
Hôm nay cô không đi tìm công việc nữa, cô đi thẩm mỹ viện bảo dưỡng làn da, rồi đến tiệm cắt tóc làm tóc, sau khi thu thập hết tất cả mới đến khách sạn, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ngồi đó chờ anh.
Cô chưa bao giờ khẩn trương như thế, nắm chặt đôi bàn tay bất an rối rắm. Đã từng nghĩ như thế, không có tôn nghiêm như vậy, đối mặt với anh, cô nên nói cái gì mới tốt.
Thời gian rất nhanh đã đến 9 giờ tối, anh không đến. Cô càng thêm khẩn trương, đôi mắt gắt gao nhìn điện thoại chằm chằm, nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cô đang khẩn trương, anh làm sao lại không phải thế.
Mấy ngày tách ra anh đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình huống trong nhà cô. Mục đích hôm nay của cô anh cũng đã đoán được, cuối cùng là đi con đường nào, anh cũng không biết quyết định ra sao.
Cô ở bên trong cánh cửa khẩn trương bất an, anh ở ngoài cánh cửa khẩn trương bồi hồi.
Lúc thời gian chỉ đến mười giờ, anh gõ vang cửa. Anh biết cái tay này gõ xuống, có ý nghĩa gì, nhưng anh đã không quản được lòng mình. Anh yêu cô, anh muốn cô.
Cô kinh ngạc đứng dậy, sau đó đi mở cửa, nhìn thấy anh mặc vest đi giày da đứng ngoài cửa, trên mặt che kín màu đỏ, giống như thiếu nữ thẹn thùng, bất an nhìn tình lang của mình.
Hai người giống như đôi tình nhân lần đầu gặp mặt, đều có chút không tự nhiên mà nhìn đối phương.
“Hôm nay tìm anh có chuyện gì?” Anh mở miệng đầu tiên, mặc dù đã đoán được, anh vẫn không nhịn được mà hỏi.
Mặt cô rất hồng, mặc quần áo hơi mỏng, da thịt dường như đều đỏ.
Cô chậm rãi đứng lên, kéo quần áo của mình ra, sau đó dán vào người anh, hôn anh.
Môi anh vẫn hơi lạnh giống như trước kia, lại làm cô mê muội. Rõ ràng là cô đến câu dẫn anh, lại bị anh câu mất hồn.
Anh lúc bắt đầu hoảng hốt không có động tác gì, cả người chậm rãi nóng bừng, hoá ra đã trôi qua nhiều năm như vậy, anh vẫn khát vọng cô.
Điểm nhận thức này làm anh quên đi sự áy này còn tồn tại với vợ ra sau đầu, anh chuyển sang chủ động, đè cô ở dưới thân.
Cứ như vậy đi, anh nghĩ.
Một đêm lưu luyến, một đêm bình yên.
Đã bao nhiêu năm, hai người chưa từng ngủ chung giống đêm nay. Thân thể giao hoà làm cho bọn họ trở về thời niên thiếu một lần nữa, khi đó anh phóng đãng không kiềm chế được dựa vào nhiệt tình yêu đương với cô, mà cô không màng thân phận đại tiểu thư phấn đấu quên mình ở bên cạnh anh.
Một đêm trôi qua, rồi lại một đêm nữa trôi qua, hai người giống như vợ chồng đã cửu biệt, lúc đυ.ng chạm đến đối phương cuối cùng cũng không ngăn được du͙© vọиɠ như thủy triều.
Ba ngày trôi qua, bọn họ thế nhưng lại ở bên nhau suốt ba ngày.
Anh vì cô mà đặt công việc sang một bên, cô vì anh mà đặt con gái sang một bên.
Cô thuận lý thành chương thành tình nhân của anh, anh rất nhanh đã mua phòng ở cho cô, đưa cả nhà bọn họ dọn qua. Nộp các loại phí dụng cho con gái cô, cho cha mẹ cô tiền tiêu phí đồ xa xỉ.