Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lại Một Mùa Hoa

Chương 7: Nguyệt tư (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm sau, Phủ tướng quân cho xe ngựa sang đón, ta thật sự muốn từ chối, nhưng nghĩ lại ngày hôm qua Bắc Điệp nằm đó yếu ớt như bản thân ở hiện đại ta lại không đành lòng, bứt tâm lên ngựa.

Ta được sắp xếp ở một biệt viện nhỏ "Kiều các" gần ngay thư phòng, đặc biệt hơn trong viện lại có một hồ súng, là hồ súng... Súng tím, loài hoa mà ta yêu thích nhất! Có lẽ là trùng hợp, hạ nhân trong phủ nói Tiêu Thành từ khi về phủ đã cho xây dựng biệt viện này, còn đặc biệt xin thánh thượng ban súng cống phẩm của Hồ quốc về trồng. Súng tím của Hồ quốc vô cùng hiếm lại nở quanh năm khoe sắc, rất khó có được, Thành tướng quân thỉnh thoảng lại một mình đến đây ngắm súng, người bình thường chưa ai được phép tới thế nhưng hắn lại để ta ở nơi này?

Tối hôm ấy bắc Điệp đặc biệt mời ta đến dùng bữa cùng nàng, Tiêu Thành cũng có mặt.

Ta không còn nhớ rõ bữa cơm đó đã nói những gì, khi ta tỉnh lại thì đã gần trưa. Cảm giác toàn thân đau nhức, đặc biệt là vùng hạ thể, ta chợt nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay cứng rắn của nam nhân... Ta quay sang, thanh âm mắc lại cổ họng không thoát ra được. Người bên cạnh thế nhưng là Tiêu Thành!!!

Ta lập tức vén chăn lên nhìn vào... thân thể lòa lỗ phơi bày cùng những vết đỏ, tím khắp nơi...quay sang nhìn nam nhân bên cạnh bán khoả ta muốn không tin cũng không được!

Ta và Tiêu Thành... như thế nào có thể???

- Nàng đồng ý gả cho ta chứ?

Ta giật mình bừng tỉnh. Tiêu Thành đã tỉnh từ lúc nào, hắn cầm chặt tay ta, hơi ấm từ lòng bàn tay như luồng điện nhỏ chạy thẳng tới tâm, rung động. Hắn nhìn ta chắm chú đến thẩn khiết lại có gì đó hoang mang, không còn là ánh mắt lạnh nhạt của ngày thường. Đang bối rối không biết nên làm sao thì ngoài cửa truyền lại tiếng bước chân, ta lập tức rút tay lại vùng ra mặc vội y phục vào người. Tiêu Thành cũng như vậy, dường như còn muốn nhanh hơn.

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa. Giọng nói nhỏ nhẹ của thiếu nữ truyền tới:

- Tiêu Thành, Thiên Doanh, hai người tỉnh chưa, đã trưa rồi, ta nghĩ các người cũng đói nên đem đồ ăn tới.

Là Bắc Điệp, nàng ta đều biết trước mới không bất ngờ hay nổi giận, ta lập tức nhìn Tiêu Thành, mặt hắn lạnh đi, ánh mắt phức tạp rồi tối nhạt dần, hiển nhiên cũng đang suy nghĩ như ta. Mọi chuyện đều do nàng tính kế!

Ta bước tới mở cửa, sầm mặt lướt qua người Bắc Điệp chẳng buồn liếc nàng tới một cái, lập tức một mạch trở về gia phủ mặc cho nàng ta yếu ớt phía sau đuổi theo.

Bắc Điệp a, Bắc Điệp a, ngươi giỏi lắm, giỏi lắm! Ngươi thế nhưng lại tính kế ta cùng nam nhân ngươi yêu thương nhất?

Chẳng phải yêu hắn sao?

Lại muốn đẩy hắn cho ta?

Chẳng phải chấp nhận đẩy hắn cho ta sao?

Vẫn là không đành lòng mà tìm tới tận cửa?

Ha ha, ngươi là đồ ngốc, đúng là yêu đến ngu ngốc rồi...

Ba ngày liên tiếp, ta nhốt mình trong phòng không tiếp khách, phụ mẫu dù có nhiều lần tới nhưng đều không gặp. Tới ngày thứ tư thì nha hoàn báo bên phủ tướng quân mang sính lễ tới hỏi cưới, hơn nữa còn là Tiêu Thành đích thân đem tới! Ta thở dài, chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến...

Tiêu Thành vẫn tổ chức hôn lễ đàng hoàng dù ta chỉ về làm thϊếp. Thế nhưng khách khứa lại chẳng có mấy ai, đường phố chỉ trỏ phỉ báng ta. Dù sao cũng là ô nhục còn bày trò cái gì?

Ta ngồi trong hỉ phòng đợi hắn... cũng chưa chắc hắn đã tới nhưng vẫn cứ im lặng như vậy ngồi che khăn. Ai nói được làm tân nương, được mặc hỉ phục thì sẽ xinh đẹp vậy? Ta chán ghét, ta mới không cần. Ta vốn nhan sắc tầm thường, hôm nay còn đặc biệt trở lên xấu xí! Nhếch miệng cười tự giễu, uổng cho ta tâm cao phế ngạo, vô tâm, vô tình, vô cầu lại bị chính bằng hữu duy nhất tính kế!!!

-Thiên Doanh a, Thiên Doanh...

Tiêu Thành đẩy cửa, bước chân loạng choạng, miệng lảm nhảm kêu tên ta, hắn bước tới hất tung khăn đỏ lên. Ta ngước lên chau mày:

- Ngươi say!

- Ta say...

Hắn nhìn ta tà tà cười nhưng khó nén bi thương trong ánh mắt. Dừng một chút, hắn tóm lấy cái cằm nhỏ của ta lực không mạnh nhưng cũng đủ để ta không phản kháng được. Tiêu Thành ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn, một hồ nước mông lung lại tràn đầy ai oán cùng nhu tình khoá chặt lấy ta, không thể thốt thành tiếng cũng không đành chống cự lại, giống như chỉ cần một chút lệch lạc hồ nước ấy sẽ rung động dữ dội mà cuộn thành cuồng phong. Thấy phản ứng của ta như vậy, hắn dường như vừa ý mới tiếp tục:

- Nàng nói ta say...nhưng là, ta không say rượu. Ta say là say nàng... Ha ha.

Hắn điên cuồng cười, ta thuỷ chung im lặng đối mặt với hắn, thực sự không biết nên nói gì. Ta bây giờ chỉ có kinh hách cùng khó hiểu???

- Nàng nhìn a... Ai nói nàng không xinh đẹp? Ai nói nàng không tài không đức. Đều là mù loà, đều là nàng gạt người.

- Ánh mắt không để ai vào trong này, cái mũi cao ngạo này, đôi môi ương ngạnh này... Không xinh đẹp? Thế nhưng ta vẫn mỗi giây mỗi khắc ghi nhớ tới mười năm nay?

Hắn lấy tay chạm vào mắt rồi mũi rồi môi ta thốt lên từng chữ từng chữ...

- M... Mười năm? Ta mấp máy môi, mắt mở lớn mắt kinh ngạc, hắn như thế nào...

- Nàng không biết sao?... Phải rồi một tên ăn mày làm sao có thể lọt vào tâm trí nàng chứ! Ha ha...

Tiêu Thành cúi đầu cười... đến đau lòng, bả vai hắn hơi rung lên, khômg biết là do cười hay hắn đang nén rơi lệ! Hắn buông ta ra, xoay người bước tới bên cửa sổ, mở tung, nhìn ra hồ súng phía ngoài. Ta cũng hướng theo, dưới ánh trăng vàng rọi ngày gần rằm súng nở rộ đẹp đẽ đến chói mắt. Tiêu Thành lại đột nhiên lên tiếng, giọng nghẹn ức kể về câu chuyện mười năm trước:

- Mười năm trước, ta chỉ là một thằng nhóc ăn mày suýt chết vì bị người ta đánh, thế nhưng may mắn ta được một tiểu cô nương cứu. Nàng ta có đôi mắt xinh đẹp cùng tâm cao khí ngạo hơn ai hết. Nàng nói cứu ta rồi, ta phải báo đáp. Nàng muốn ta giữa đêm đông lạnh giá xuống hồ hái súng. Ta hái, nàng mới vui vẻ hỏi:

"Súng tựa quân tử, thanh lãnh lại cao ngạo nhưng là sinh trưởng trong ao hồ bùn lầy, có biết tại sao không?"

Hắn không nói tiếp, quay lại, bước tới quỳ gối xuống, hai tay vòng lên ôm ta, mắt ánh lên tựa biển sâu chất chứa nhớ nhung hồi tưởng cùng chờ đợi.

Ta cúi đầu, tiếp lời hắn:

- Tại vì người quân tử là sinh ra cùng rèn rũa trong hoàn cảnh gian khổ nhất mà thành!

- Nàng nhớ... Nàng vẫn nhớ, thế nhưng lại không nhận ra ta... Nhưng, nàng nhớ là đủ rồi...

Tiêu Thành mỉm cười mãn nguyện, chỉ nhỏ nhoi thế thôi cũng đủ làm mọi thứ đang muốn bộc phát dường như dịu đi rất nhiều. Hắn lại tiếp tục nói, rất nhiều:

- Ánh trăng rất hiền dịu, nàng lại ương ngạnh, kiêu ngạo như thế... một chút cũng không hợp. Nàng phải ở dưới ánh mặt trời chói chang kia mà toả sáng...

- Thế nhưng thật may mắn, nàng chọn nguyệt dạ kia, nếu không... Ta thực sự sợ... Thực sự lo sợ nàng chói loà, nàng nổi bật... Ta sẽ không xứng đáng, sợ nàng bị nam nhân khác thu hút... Ta hèn nhát lo sợ như vậy... Nàng có hay?

- Mười năm... Từng giây, từng khắc ta đều lo lắng đều nhớ nhung, càng như vậy ta càng ép buộc bản thân phải trở lên cường đại, chỉ có thế mới xứng đáng với nàng. Tiêu Thành ngày hôm nay đều vì nàng mà thành... Đều là vì nàng... Nàng có hay???

- Hồ súng kia...là lấy 1 vạn tính mạng quân địch để đổi lấy... nàng xem, có đẹp hay không?

- Nàng ngã ngựa ta chỉ có thể tự trách bản thân nhu nhược... Nếu lúc đó không đưa tay hỏi ý nàng mà trực tiếp tới cứu nàng sẽ không bị thương? Là lỗi tại ta đã quá tôn sùng nàng sao?

- Hơn mười năm chẳng dám gặp nàng, chỉ đợi ngày trở về lấy vinh quanh để đối diện... Nhưng nàng quả thực kiêu ngạo... Nàng né tránh, nàng chán ghét ta? Nàng có biết tâm ta muốn rụng rời thế nào hay không? Quả thực vừa thống khổ vừa phẫn nộ... Nàng có biết hay không? Khi đó chỉ cần nàng nói "Có" ta sẽ lập tức đem nàng đi... Lập tức.... Nhưng nàng vẫn là quá kiêu ngạo...

Hắn tựa đầu nghiêng một bên nhìn ra phía cửa sổ, nhắm mắt, miệng không ngưng nỉ non oán trách, khoé mi trượt dài những hạt sa lóng lánh. Hắn đang khóc, trong cơn say hắn hồi tưởng điều gì đều nói ra hết. Một Thành tướng quân cao cao tại thượng, lạnh lùng, lãnh đạm giờ phút này chỉ còn là một một nam nhân yếu đuối đến lạ thường. Ta lặng im lắng nghe từng lời hắn bộc bạch, từng câu từng chữ như nhát dao cứa vào tâm, đau rát, vừa nhức nhối vừa bàng hoàng.

Cảnh tượng này thực sự giống năm đó ta cứu một tên ăn mày. Khi ấy, trước mặt ta hắn quỳ xuống ôm ta như vậy mà khóc, phẫn uất số phận bất công. Ta vì muốn khuyên nhủ hắn một số lẽ thường ở đời mới ép hắn xuống hồ hái súng... Nào ngờ... Thật không ngờ...

Tâm, quả thực bỏng nóng lại quặn thắt, cảm giác này như dày xéo tới tận tâm hồn con người, muốn bức ta phát điên...

Ta nhìn Tiêu Thành dần chìm vào giấc ngủ, ánh trăng chiếu lên từng góc cạnh điêu tạc của hắn, lông mi dài cong cùng bạc môi ánh lên khiêu gợi. Nam nhân khuynh mỹ này lại chính là tên ăn mày ta cứu mười năm trước. Quả thực khó mà nhận ra!

Thiên a! Trêu ngươi a!

Bắc Điệp là bằng hữu duy nhất của ta. Nàng tương tư Tiêu Thành năm năm, nhưng hắn lại vì ta mười năm. Ta phụ hắn phụ cả Bắc Điệp! Là ta cố chấp kiêu ngạo mới thành ra như vậy... Ta cúi đầu, lệ cũng bất giác tuôn.

Đêm tân hôn cứ như vậy trôi, Tiêu Thành ngủ gục trên đùi ta, còn ta, thức trọn cùng nguyệt dạ. Ánh trăng vằng vặc sáng tỏ,vô tâm chiếu rọi nhìn mọi việc xảy ra.

Xa xa trong không gian truyền lại tiếng đàn tranh. Ta cười, một khúc "Điêu Hoa Lung" này ngoài ta biết tiêu chỉ có Bắc Điệp biết cầm. Tiếng đàn bi thương lại như chấp nhận, lại như day dứt, lưu luyến muốn buông mà không đành...

" Thanh phong kiếm dẫn lối,

ta tương phùng giữa một trời hoa rơi...

Nụ cười của mỹ nhân chỉ dành cho đấng anh hùng.

Minh nguyệt đao có hiểu mộng nhân gian.

Hồng trần hoa một kiếp rồi sẽ là hư vô...

Trời lạnh rét tương tư da diết,

núi non nghìn trùng chỉ mình ta nơi này

Hồng nhan ngắn ngủi đẹp tựa trăng rằm

Đèn thanh hoa lung linh (trồi theo dòng nước)

Ngắm sao trời, nhớ người trong mộng

Tình này khó tỏ, lệ chảy vào tim

Đao xanh cỏ, kiếm sắt lạnh

Phiêu bạc giang hồ, lòng thương tâm

Đọan trường sầu, nhìn lược mộc, nhớ cố nhân.

Ngâm khúc trường ca hư ảo,

Duyên trần hợp tan li biệt...

Đợi đến tóc bạc sương mai vẫn không có ngày tương phùng."

Nhân a, ngươi nói nụ cười mỹ nhân chỉ dành cho đấng anh hùng....

Hay chăng, đấng anh hùng là vì nụ cười mỹ nhân?
« Chương TrướcChương Tiếp »