Chương 9

16.

Không hổ là kẻ si mê nữ chính.

Cho dù nữ chính khóc vì người đàn ông khác trước mặt gã, thì gã cũng không trách nữ chính.

Chỉ biết trách người khiến nữ chính khóc.

Anh em đang thảo luận truyện đều nói rằng tôi và Thẩm Ngự là cặp đôi hoàn cảnh đôi lứa xứng đôi trong truyện này.

Tôi là bình hoa di động không não.

Còn gã là trẻ trâu háo thắng sướиɠ gì nói nấy.

Hai đứa đều ng.u, vốn nên làm tri kỷ.

Chỉ tiếc lập trường khác nhau.

Nếu gã đã muốn về phe Lâm Yên, vậy thì chớ trách tôi thử gã.

"Thẩm tiểu thiếu gia. Anh thích ai thì đi mà cưng mà chiều. Cô ta đi khều đàn ông có vợ, ăn chửi là đúng rồi."

Nói xong, tôi quay lại nhìn họ trào phúng:

"Ông bà dạy rồi. Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt, trà xanh quen mặt, ai nhặt nấy xui.”

Thẩm Ngự đối mắt với tôi.

Lát sau buồn bực hắng giọng nói:

"Tôi không thèm chấp cái ngữ nhà cô."

"Lận Kiều Kiều, cô đã có chồng chưa cưới rồi thì phải biết thân biết phận. Đừng ham hố dự tiệc xem mắt này nọ làm gì."

"Thêm nữa, cô tránh xa Lâm Yên ra cho tôi, đừng tưởng như vậy thì tôi sẽ để ý tới cô."

Tôi nghe xong muốn n.gu luôn.

Chẳng lẽ gã cho rằng tôi muốn làm dâu út nhà họ Thẩm sao?

Hay là gã đã quên hồi nhỏ cưa tôi tỏ tình với tôi bị tôi quẩy đít vào mặt từ chối rồi?

(Còn tiếp)