Chương 22.11

Tô Tiểu Mạch ăn bánh bao của Khương Điềm Điềm, càng khẳng định nếu mình tự làm thì nhất định sẽ ngon hơn.

Bây giờ cô ấy nghĩ, liệu cô ấy có nên mau chóng làm mua bán nhỏ không nhỉ? Theo lý thì cô ấy nên quan sát thêm một thời gian nữa đã. Nhưng Tô Tiểu Mạch biết cô ấy phải nhanh lên.

Mọi người có thể không vội nhưng cô ấy thì không.

Vì người khác không biết, mùa thu năm nay sẽ mất mùa vì một trận mưa lớn, cuối cùng chỉ thu được 2/3 lương thực. Điều này khiến người ta vô cùng đau lòng. Mà dĩ nhiên mưa lớn mùa thu năm nay chỉ là mở đầu mà thôi, bởi sang năm sẽ còn tệ hơn nữa. Ở đời trước, qua Tết là cô ấy đã rời khỏi đại đội Bội Thu để đến chỗ của Trần Thanh Bắc. Nhưng cô ấy biết Trần Thanh Bắc có liên lạc với nhà, cũng biết năm sau sẽ có hạn hán, lại là một năm không được mùa. Dù không nghe nói có nhà nào chết đói, cũng không kham khổ bằng mất mùa liên miên, nhưng kể ra vẫn khó khăn, cuộc sống túng thiếu. Nông dân dựa vào trời kiếm sống, không thiên thời thì đúng là đi tong.

Gia cảnh nhà họ Trần đã thế thì đừng nói gì đến người khác.

Tô Tiểu Mạch trầm ngâm, chủ động đi tới gần bà Trần, hôm nay bà Trần rất vui, cả người toát lên vẻ khoan khoái.

Buổi sáng ngậm đường trong miệng, bà đi từ nam đến bắc rồi vòng từ bắc về nam.

Hiện tại toàn đại đội Bội Thu đã biết cô con dâu chưa xuất giá của bà ngoan ngoãn cỡ nào hiểu chuyện cỡ nào. Chuyện này khiến không ít bà mẹ chồng ghen tỵ hận không thể dùng mắt khoét chết con dâu nhà mình.

Tuy đường rất quý, song mọi người lại cảm thấy, thật ra bà Trần nói đúng.

Một cục đường có quý thì cũng chỉ một xu.

Trừ phi là các loại mẹ chồng ác độc khắc khe với con dâu đến chết kia, thì hễ có điểm tâm, luôn có thể tích cóp được. Hàng năm vào mùa mưa, tích cóp một ít nấm rồi đưa đến trạm thu mua thực phẩm phụ của công xã là có thể bán 1 mao 8 xu.

Thế nên các bà mẹ chồng rất tức giận rất bực bội.

Mà sau khi bà Trần thu hoạch ghen ghét lẫn hâm mộ, cảm thấy làm việc gì cũng có sức lực hơn trước.

Tâm trạng này gói gọn trong một chữ – sướиɠ.

Tô Tiểu Mạch đến rất đúng lúc, bà Trần thấy cô ấy tới thì hỏi: “Đã đưa giun sang chưa?”

Bà Trần không giống chồng, chồng bà một lòng vì nhân dân phục vụ. Còn bà lại cảm thấy con trai út của mình nói khá có lý. Tuy lười biếng nhiều đúng là không tốt, nhưng lười đúng lúc, làm chuyện riêng của mình cũng là điều nên.

Dẫu sao cũng không phải dùng hết năng lượng của mình vào việc này, đúng không?

Nếu bạn không lười thì cũng có kẻ khác lười thôi.