Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm

Chương 22.10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Năm đó cô ấy ra ngoài, cầm một lá thư giới thiệu trốn đông trốn tây. Ở thời đại này nếu không có thư giới thiệu thì không làm gì được cả, cô ấy cảm thấy mình đã đi vào đường cùng rồi. Cũng may là được một đôi vợ chồng già curu mang.

Đôi vợ chồng mở một tiệm ăn nhỏ ở phố núi, thời này mà dám kinh doanh như vậy thì cũng tức là sau lưng có hy vọng. Nên bọn họ cũng cho Tô Tiểu Mạch ở lại. Tô Tiểu Mạch không cần tiền, được bao ăn bao ở, ở trong tiệm cơm nhỏ ấy bảy năm. Nghe nói tổ tiên ông cụ làm nghề này, tay nghề rất lão luyện. Tuy ông ta rất phòng bị Tô Tiểu Mạch, không cho cô ấy động vào một chuyện nhỏ gì ở phòng bếp, nhưng rồi lâu dần cô vẫn học lén được ngón nghề.

Tuy Sơn Thành thích ăn cay nhưng bánh bao thì không như thế.

Tô Tiểu Mạch có tự tin mình có thể làm ngon hơn.

Trong thời gian suy nghĩ, cô đã ăn hết nửa cái bánh bao trong tay, lại nhìn hai đứa Trần Tiểu Lục và Khương Điềm Điềm, mỗi đứa em một miếng anh một miếng, anh một miếng em một miếng. Ăn rất say sưa, lại còn có chút xíu mật ngọt yêu đương.

Tô Tiểu Mạch và Trần Thanh Bắc đã coi như duy trì tình cảm mặn nồng rồi, thế nhưng cũng không bằng được hai đứa này. Làm người ta nhìn thôi mà nổi cả da gà lên. Tô Tiểu Mạch im lặng quay người đi ra cho gà ăn.

Tô Tiểu Mạch nhanh chóng rời đi, Trần Thanh Phong nhỏ giọng: “Hình như em rất tốt với chị dâu năm nhà anh.”

Khương Điềm Điềm: “Thì nịnh đó.”

Cô văn vở nói: “Chuyện nịnh nọt bợ đỡ người ta í, là phải làm khi mà người ta nghèo túng, như thế mới có tình nghĩa đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi; đợi đến khi người ta trâu bò rồi, mà anh có đi làm thì cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Dù là lúc nào thì đưa than trong ngày tuyết cũng là tốt hơn dệt hoa trên gấm.”

Trần Thanh Phong: “Tức là em cảm thấy chị dâu năm nhà anh sẽ trở nên lợi hại hả?”

Khương Điềm Điềm quả quyết gật đầu: “Em không nhìn nhầm đâu!”

Trần Thanh Phong nghĩ ngợi, ngày trước chị dâu năm khá yếu đuối, nhưng giờ lại không như thế. Không nói việc khác, chỉ mỗi việc chị ấy âm thầm trả đòn nhà họ Tô lần trước là không đơn giản rồi!

Anh gật đầu: “Em nói cũng có lý.”

Lúc hai người thảo luận thì không ngờ rằng ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Tô Tiểu Mạch là điển hình của ngoài nhu trong cương, sống lâu hơn người khác hai mươi năm, tóm lại sẽ không để lộ sơ hở nào qua tính cách, hơn nữa, năm đó lúc ở quán cơm nhỏ, có thể lập nghiệp đa số đều là người có “năng lực”.

Kiến thức nhiều, tự nhiên cũng từ từ bồi dưỡng.

« Chương TrướcChương Tiếp »