Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm

Chương 22.6

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vâng ạ!”

Đám trẻ kéo nhau rời đi, Trần Thanh Phong cũng đi theo, nhưng vừa đi không được bao xa thì thấy thằng Nhị Cẩu Tử trong thôn đi bộ tới, hắn thấy Trần Thanh Phong thì nháy mắt: “Trần Tiểu Lục, đã giờ này rồi mà mày không đi làm à? Không phải mày tính quỵt một ngày công đấy chứ?”

Trần Thanh Phong: “Con mắt nào của anh thấy tôi định đi làm?”

Nhị Cẩu Tử cười ha hả: “Ôi chao, đúng là chưa gặp đứa lười nào lại còn hùng hồn như thế.”

Trần Thanh Phong bình tĩnh mỉm cười, là gương mặt vui vẻ bức chết người không cần đền mạng: “Thì cũng hết cách rồi, cha mẹ với mấy ông anh nhà tôi đi rồi, ngay đến chị làm ở công xã cũng muốn quân tâm tôi. Vậy thì có biện pháp gì đây! Làm cho mọi người thích như vậy đấy! Về điểm này thì tôi không như anh, anh mà không đi làm thì xem như không có ăn.”

Nhị Cẩu Tử:"..."

Hắn hậm hực trợn mắt với Trần Thanh Phong, có điều nhanh chóng giễu cợt: “Nói vậy cũng đúng, có ai da mặt dày như mày đâu. Mình không đi làm còn dụ dỗ mẹ làm việc cho con dâu chưa qua cửa! Nhà ai có đứa con trai được như mày, đúng là may mắn, quá may mắn.”

Trần Thanh Phong hất đầu, cười: “Là ai không may ấy chứ! Vợ tương lai của tôi còn có thể cho tôi một căn nhà nữa đấy.”

Nhị Cẩu Tử:”...”

Nhị Cẩu Tử phát hiện, lần nào Trần Thanh Phong cũng có thể khıêυ khí©h giới hạn thấp nhất của hắn.

Người này làm thế không những không biết nhục mà còn cho rằng rất vẻ vang, thật là xấu hổ mất mặt.

Hắn cảm thấy, cùng là bị mọi người trong thôn này chê bai lại còn không đàng hoàng. Chí ít hắn còn tự chủ động kiếm tiền nuôi mình. Nhưng còn cái thằng này thì đúng là không biết xấu hổ.

Thực sự không muốn bị gộp chung với thằng này chút nào!

Nhị Cẩu Tử nhìn Trần Thanh Phong, trợn mắt rồi lập tức bước nhanh hơn.

Còn Trần Thanh Phong vẫn nhìn hắn, mắt lóe lên, nói: “Ây dô sao thế, anh đi đâu vậy! Sao đi nhanh thế!”

“Liên quan gì đến mày!”

Nhị Cẩu Tử còn đi nhanh hơn, cứ như Trần Thanh Phong là ôn dịch vậy.

Trần Thanh Phong vốn định đến chuồng heo, nhưng nghe nói Khương Điềm Điềm không đi làm thì trực tiếp đi thẳng sang nhà cô. Quả nhiên, vừa mở cổng ra thì đã thấy Khương Điềm Điềm ngẩn người ngồi giữa sân.

“Quác quác quác!” Gà mái đi lang thang trong sân.

Trần Thanh Phong: “Ui chao, mẹ anh bắt được gà rồi à!”

« Chương TrướcChương Tiếp »