Chương 22.4

Thím Vương đang chuẩn bị đi làm thì thấy Khương Điềm Điềm đứng cười ngoài cửa, bèn hỏi: “Điềm Điềm đến đấy à, sao vậy? Có chuyện gì hả?”

Khương Điềm Điềm đi vào sân, đưa hai túi đường mình đã chuẩn bị cho bà, nói: “Dạ thím, hôm qua cháu có ghé trong huyện, mang cho thím hai túi đường đây. Chuyện ngày hôm trước, cám ơn thím đã giúp cháu nha.”

Bà Vương: “Cháu làm gì thế! Bà con xa không bằng láng giềng gần, đều là hàng xóm với nhau, nhà ai gặp chuyện sao có thể khoanh tay đứng nhìn được? Hơn nữa tụi thím cũng có làm gì đâu! Chỉ làm chỗ dựa cho cháu thôi. Cháu làm gì vậy hả, mau cất đi.”

Khương Điềm Điềm kiên quyết lắc đầu: “Không, cháu đã đem tới rồi thì cho thím đấy!”

Cô nhất quyết dúi vào tay bà Vương, rồi chạy bình bịch ra khỏi sân!

Bà Vương: “Hầy, cái con bé này! Đúng thật là...”

Bỗng bà không biết phải nói gì đây, bà cúi đầu nhìn bịch đường trong tay, nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn nhận. Nếu con bé đã cương quyết cho thì bà cũng không từ chối nữa. Có điều trong lòng bà hiểu, từ nay về sau phải chăm sóc cô bé này nhiều hơn.

Khương Điềm Điềm quay về nhà, hít một hơi thật sâu.

Bánh ít đi bánh quy lại đúng là phức tạp quá hà.

Có điều anh Tiểu Phong nói đúng, hai nhà gần nhau như thế, có việc gì thì cũng có thể phụ nhau. Nên qua lại cũng không thể quá keo được. Khương Điềm Điềm ngồi trên băng ghế, nhìn thành viên mới nhà mình – hai con gà, nghĩ không biết nuôi gà có khó không.

Mà kỳ thực thì nghĩ kỹ lại nhé, một viên đường một xu, mỗi ngày cô dùng đường để đổi lại thức ăn cho gà thì cũng không thích hợp lắm.

Mà thôi, dù sao năm nay cô cũng sẽ lập gia đình, lấy người ta rồi thì số gà này cũng không cần cô lo nữa. Nghĩ như vậy, hình như cũng chỉ dăm ba tháng thôi, có mỗi mấy tháng cô vẫn chi tiêu được. Mà nếu như gà ăn giun còn dám đình công không chịu đẻ trứng cho cô ấy hả!

Khương Điềm Điềm nhìn chằm chằm hai con gà với ánh mắt hình viên đạn, nghĩ xem gà nướng ngon hay gà hầm ngon hơn.

Hai con gà: “Quác quác quác.” Nhanh chóng chạy biến đi!

Khương Điềm Điềm: “Cảm nhận được sát ý của tao rồi hả? Hừ!”

Khương Điềm Điềm tựa vào vách tường đằng sau, chống cằm nhìn gà.

Nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến anh bạn trai nhỏ của mình, không biết giờ anh Tiểu Phong đang làm gì, có đi làm không.

Trần Thanh Phong đi làm?

Không, không thể có chuyện ấy được.