Hai người đi trên con đường núi yên tĩnh, cũng không biết vì sao Khương Điềm Điềm lại nhớ về lúc mình còn bé.
Hồi ấy, cô bé vừa chuyển từ nhà mẹ đến nhà cô, bà đối xử với cô rất tốt, tỉ mỉ chu đáo. Điềm Điềm thật sự rất vui, cô nghĩ bản thân muốn gọi bà ấy là “mẹ”. Cô bé không cần mẹ mình nữa, muốn gọi cô là mẹ thôi.
Thế là Điềm Điềm lén trốn trong thư phòng luyện tập. Tập làm sao để gọi “mẹ”. Vậy mà ngay lúc ấy, cô nhìn thấy cô mình đi vào thư phòng, cô và chú đang nói chuyện, bọn họ không thấy cô bé cũng đang ở đó. Hai người nói: “Phải đối xử tốt với Điềm Điềm, nó chính là thần tài nhỏ đấy. Một khi không tốt với nó, anh em sẽ không cho chúng mình nuôi, còn lấy được nhiều tiền như vậy ở đâu nữa.”
Mặc dù vẫn còn rất nhỏ, nhưng mặt Khương Điềm Điềm đã thoáng tái nhợt, cô bé hiểu, không phải cô thật sự thích mình.
Bà ấy “thích” cô là bởi vì cô là “thần tài nhỏ”, là vì cô đáng tiền.
Cái thế giới ấy, không có ai thật sự thích cô cả.
Nhưng nơi này lại khác, ở đây, có anh Tiểu Phong thật lòng thích cô.
Từ bé đến lớn, cô rất nhạy cảm với chuyện này. Người khác có thích cô thật lòng hay không, cô sẽ lập tức cảm nhận được.
Cô hiểu, anh Tiểu Phong rất thích mình.
Khương Điềm Điềm đưa tay ra, ôm cổ anh thật chặt, nói nghiêm túc: “Em cảm thấy mình của hôm nay có hơi khác với em của hôm qua rồi.”
Trần Thanh Phong bật cười trong trẻo, anh đi trên đường núi, xóc xóc cô, hỏi: “Không giống chỗ nào?”
Trán Khương Điềm Điềm chống lên gáy anh, cười khanh khách, đáp giòn giã: “Tình cảm nhiều hơn rồi nè.”
Cô cười tươi rói: “Giống như, khi cùng nhau mua mua mua thì càng thêm thăng hoa á, tình cảm trở nên nhiều hơn một chút so với hôm qua. À không, nhiều hơn hai chút cơ.”
Khóe miệng Trần Thanh Phong trong nháy mắt nhếch lên thật cao, anh nói: ‘Vậy thì, ngày mai sẽ trở thành ba chút nha!”
Khương Điềm Điềm bật cười khúc khích, nói giọng bảo: “Được! Ngày mai em sẽ càng thích anh nhiều hơn! Càng ngày càng thích anh. Anh cũng phải vậy đó nha!”
Trần Thanh Phong: “Được!”
Anh nghiêm túc: “Anh mỗi ngày đều sẽ thích em hơn.”
Khương Điềm Điềm vui vẻ: “Rất tốt rất tốt luôn!” Cô dùng sức ôm anh, cọ cọ
sau gáy.
Trần Thanh Phong bị cô siết chặt, trợn trắng mắt lè lưỡi: “... Ối, ồi ôi, em muốn siết chết anh rồi.”
Khương Điềm Điềm: “Phì!”
Cô vội buông ra, ngoan ngoãn: “Xin lỗi anh.”
Trần Thanh Phong: “Vậy em hôn anh một chút đi! Anh sẽ tha thứ cho em!” “Không làm đâu!” Cô cao giọng, lớn tiếng bảo: “Em không làm đâu nhá! Anh xấu quá đi!”