Chương 19.15: Mị lực từ tính cách bùng nổ

Mấy người lớn không có thời gian lên núi, nhưng mấy đứa nhóc bảy tám tuổi thì mừng rỡ lắm.

Lên núi kiểm thử cho mình một phần ăn ngon. Người đàn ông kia hình như cũng nghe được tiếng động, có điều hình như gã cũng không muốn để người ta biết, chửi mấy câu thô tục rồi vội vã đi về bên khác.

Gã vừa rời khỏi là thấy hơi mười thằng nhóc choai choai lên núi cùng nhau, bọn chúng hi hi ha ha tiếp tục đi lên. Trong chốc lát đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Lúc này Trần Thanh Phong mới thở ra một hơi: “Đi thôi.”

Vừa nói hết câu lại trông thấy một đám bé trai đi lên núi, trong đó còn có cả thằng cháu anh. Chờ đám này cũng đi qua hết.

Khương Điềm Điềm vội vàng đuổi theo hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”

Trần Thanh Phong hơi bĩu môi nói: “Đó là gã lưu manh của đại đội Dương Liễu kế bên, hắn ta không phải thứ tốt gì, sòng bạc đại đội Dương Liễu cũng do gã ta mở, hắn cùng với đám không học hành đàng hoàng trong đội đi lừa người ta.”

Khương Điềm Điềm: “!!!”

Cô lập tức hỏi: “Thế không có người bắt gã à?”

Trần Thanh Phong tiếp tục bĩu môi: “Bắt trộm cần bằng chứng, không có chứng cứ thôi! Bọn chúng nhiều người phân công thành từng nhóm nhỏ, có người canh chừng, dù có biết thì muốn bắt được cũng khó.”

Khương Điềm Điềm ồ một tiếng, bảo: “Thế vừa rồi hắn ta mới làm gì đó?” Trần Thanh Phong: “Không biết, thấy giống như là đang tìm đồ.”

Anh đứng từ xa quan sát, cân nhắc trong thời gian ngắn chắc gã sẽ không trở lại, có điều dù xem như không biết thì anh cũng sẽ không mạo hiểm dẫn Khương Điềm Điềm sang, không qua vẫn ngờ vực: “Gã tìm cái gì thế?”

Khương Điềm Điềm lắc đầu: “Ai biết được.”

Cô nói đùa: “Dù sao cũng không phải hắn chôn tiền đánh bạc xuống đó hạ?”

Vừa nói xong liền thấy Trần Thanh Phong nhìn cô chăm chú. Khương Điềm Điềm: “... Không, không đến nỗi thế chứ?” Trần Thanh Phong: “Từ từ, thật sự có khả năng đấy!”

Khương Điềm Điềm lập tức hung phấn: “Chúng mình sang nhặt của hời đi!”

Trần Thanh Phong quả quyết: “Đừng qua đó, dù nhặt của hời rất quan trọng, nhưng lỡ đâu gặp phải gã trở về thì sao. Hắn không phải người tốt lành gì, có thể chơi xấu.”

Mặc dù giàu sang rất quan trọng, nhưng dắt theo Khương Điềm Điềm, Trần Thanh Phong cảm thấy không thật sự cần thiết như vậy nữa.

Anh nói: “Đi, chúng mình xuống núi thôi.”

Khương Điềm Điềm: “Dạ dạ.”

Dù nói thế nhưng Khương Điềm Điềm quay đầu bịn rịn nhìn thoáng qua: “Anh ơi, dáng dấp mấy cái cây kia đều giống nhau cả, ông ta cũng không chọn một cây có chút đặc điểm.”

Cô tiếp tục nghĩ ngợi linh tinh: “Anh nghĩ nếu giấu đồ thì...”

Trần Thanh Phong bất chợt lảo đảo một cái, hình như chân bị vướng cái gì đó, anh nhảy về phía trước vài bước, Khương Điềm Điềm hấp tấp giữ chặt anh: “Anh không sao chứ!”

Trần Thanh Phong vội vịn cây phía trước, xoay đầu nhìn: “Cái rễ cây kia làm vướng chân anh, nếu không có em thì anh đã đυ.ng vào cây rồi.”

Anh vịn cây, chờ một lúc, lúc đang muốn đi thì nghe Khương Điềm Điềm nói: “Anh Tiểu Phong, cái này...”

Trần Thanh Phong cúi đầu, thấy dưới cái cây thiếu chút nữa anh đυ.ng vào có mẩu vải đen nhỏ lộ ra.

Trần Thanh Phong: “???”

Khương Điềm Điềm: “???”

Hai người vội vàng đào lên, ấy ấy, một cái tay nải nhỏ.

Cùng nhau mở gói đồ ra, lập tức thấy bên trong ngoại trừ một số tờ phiếu lẻ tẻ, còn có tiền nữa!

Nhất thời lặng im, cô và anh liếc nhau, vội vội vàng vàng ôm tay nải nhỏ, tay trong tay, chạy vèo vèo vèo xuống núi!

Bọn họ, phát tài rồi!