Chương 19.8: Mị lực từ tính cách bùng nổ

Cô vui vẻ: “Nhân lúc còn nóng ăn mới ngon!”

Vừa nói vậy hai thằng nhóc lập tức gật đầu điên cuồng.

Suy cho cùng Tô Tiểu Mạch bây giờ cũng không phải là Tô Tiểu Mạch kiếp trước, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Được thôi.”

Cô chia miếng cháy vừa vặn thành ba phần, ba người đều ngồi trên ghế đẩu, bắt đầu ngặm.

Khương Điềm Điềm: “Cháo này ăn ngon quá đi, chị năm, tài nấu nướng của chị thật là tốt!”

Khương Điềm Điềm: “Chị năm, chị nói xem ngự trù thời cổ đại có phải cũng đạt trình độ như chị không?”

Khương Điềm Điềm: “Ăn rất ngon, ngọt thơm ngào ngạt, ngọt mà không ngán, thật là quá quá tuyệt luôn!”

Khương Điềm Điềm: “Chị năm, chị thấy thần tiên ăn gì nhỉ, có tài nấu nướng được như chị không, em cảm thấy chắc chắn là không có đâu...”

Khương Điềm Điềm: “Chị năm..”

Tô Tiểu Mạch cuối cùng không nhịn nổi nữa, vội nói: “Em không cần khen chị đâu.”

Từ bé đến lớn, từ xưa đến nay chưa từng có ai khen ngợi cô, cho dù là cuối kiếp trước cô làm rất nhiều công việc, lúc ấy cũng có rất ít người nói cô tốt. Thế mà đột nhiên Tô Tiểu Mạch lại cảm thấy, bản thân qua lời Khương Điềm Điềm tưởng chừng như biến thành một nhân vật thần tiên nào đó vậy.

Cô có hơi ngượng ngùng, cố gắng kiềm lòng vui sướиɠ của mình lại: “Em thấy ăn ngon là được, thật ra không có gì đâu.”

Khương Điềm Điềm lập tức nói lời chính đáng: “Ai bảo không có gì ạ! Em rất có năng khiếu nấu cơm, thế mà còn chưa bằng một đầu ngón tay út của chị đâu! Chị làm rõ là quá ngon luôn á, cháo nấu tuyệt vời. Phần cháy ăn cũng rất ngon! Bằng không thì chị hỏi bọn nhóc nè, tụi cháu nói thím nghe coi, cơm cháy nhà bọn cháu có ngon được như vậy không?”

Đại Hổ, Nhị Hổ lắc đầu lia lịa, thành thật đáp: “Không hề! Một chút cũng không bằng!”

Cơm cháy nhà mình cũng thơm, nhưng mà không ngọt nha!

Miếng cơm cháy ngọt ngào này ăn rất ngon đó!

Khương Điềm Điềm: “Chị xem, đám con nít mới không biết nói dối á! Chị làm đúng là ăn rất ngon!”

Tô Tiểu Mạch hơi chần chờ bảo: “Chị thật sự... giỏi như vậy à?”

Khương Điềm Điềm và hai thằng nhóc nghiêm túc gật đầu ngay, đồng thanh: “Rất giỏi!”

Từ lúc xuyên qua đến nay, lần đầu tiên Tô Tiểu Mạch nở được một nụ cười thật lòng.

Hóa ra không phải cô thật sự tệ.Mắt cô nhìn thoáng qua cô bé còn đang hợp cháo, trong lòng hình như cũng hơi hiểu tại sao mẹ chồng mình lại yêu thích Khương Điềm Điềm như vậy. Thật ra cũng không chỉ vì phòng ở, mà con bé đúng là quá đáng yêu!