Khương Điềm Điềm nghĩ ngợi, hiếm khi nói được một câu hợp lý: “Nhà anh chưa ở riêng, tiền là của tất cả mọi người. Cũng đâu phải chị dâu năm anh chỉ nghĩ cho riêng mình.”
“Bé ngây thơ ơi, anh đương nhiên biết tiền chị năm không chỉ để lại cho bản thân, chị ấy cũng thật lòng muốn tốt cho cả nhà. Nhưng dưới cái tiền đề là tốt cho cả nhà này thì đầu tiên vẫn phải tốt cho bản thân cái đã. Nếu chị ấy có thể thành công, như vậy quyền phát biểu trong nhà này cũng cao hơn đúng không? Em đừng nghĩ nó không quan trọng, đây là điều chị ấy muốn, rất quan trọng. Hơn nữa chỉ cũng nhắc tới chuyện có con trong tương lai. Không cần nói nhiều thì giờ anh cũng hiểu một điều, nếu chị dâu có thai thật, chắc chắc chị ấy sẽ muốn tĩnh dưỡng. Mấy chị dâu khác hồi mang thai vẫn luôn ra đồng làm việc cho đến trước khi sinh mấy hôm. Nếu chỉ mới có thai mà đã nghỉ, không làm gì hết, nghĩ xem mấy người kia có chịu để yên không? Mẹ anh lại không bảo vệ chị ấy. Thế nên hiện tại điều chị dâu làm cũng là để tương lai của mình được tốt hơn. Giờ chị ấy kiếm tiền nhiều, tích góp nhiều, nỗ lực hơn nhiều vì gia đình, cha mẹ anh cũng không phải già cả hồ đồ, họ hiểu chuyện lắm. Cho nên chắc chắn chị dâu năm anh có thể đạt được điều mình muốn.”
Trần Thanh Phong phân tích một hồi, Khương Điềm Điềm trợn mắt há mồm.
“Đương nhiên anh không có ý nói chị dâu năm không tốt. Anh chỉ muốn bảo rằng chị năm không phải cọng cải thìa nhẫn nhục chịu khó. Chỉ bằng lòng làm là bởi bản thân thấy mình có thể đạt được điều mong muốn. Bất luận việc này có quan trọng hay không thì cũng là tự mình chọn. Cũng như lựa chọn của chúng ta chính là mèo, có chút đồ ăn thức uống là được rồi. Lựa chọn của chị ấy là kiếm tiền, lời nói có trọng lượng. Chính là vậy đó. Đường do bản thân chọn, thì tự mình đi!”
Khương Điềm Điềm: “Ô."
Ánh mắt cô hấp háy nhìn Trần Thanh Phong, nói: “Anh Tiểu Phong, sao mà anh thông minh thế cơ chứ! Em thật là ngưỡng mộ anh quá đi.”
Trần Thanh Phong vểnh khóe miệng, câu kéo bàn tay nhỏ của cô bảo: “Vậy em gọi anh một tiếng anh trai tốt đi.”
Khương Điềm Điềm không hề do dự, đong đưa tay anh cười híp mắt: “Anh trai tốt.”
Trần Thanh Phong lại càng vểnh khóe miệng lên cao, anh cười: “Điềm Điềm cũng là em gái tốt.”
Hai người đứng trước cổng, bốn con mắt dính vào nhau, tay trong tay không hề tách rời.