Nơi diễn ra tập cuối cùng quyết định người thắng cuộc là ngoại ô thành phố B.
Ở tập trước, Phương Giai cùng Lạc Y đã bị loại. Cuối cùng trước khi đi Phương Giai ôm Nguyễn Tĩnh khóc như mưa, có ý đồ lấy tình trạng thảm hại của mình xin Nguyễn Tĩnh giảm bớt nợ cho cô. Điều này làm cho khách mời còn lại và nhân viên hậu trường cảm thấy rất xót xa.
Dù sao ở đây không ai không bị Nguyễn Tĩnh lừa tiền, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị lừa.
Đáng tiếc cuối cùng yêu cầu vô lý của Phương Giai bị Nguyễn Tĩnh không chút do dự cự tuyệt, trả hết nợ cho Nguyễn Tĩnh, còn phải nói câu: "Hi vọng lần sau sẽ gặp lại".
Hiện tại khách mời còn lại chỉ có Nguyễn Tĩnh, Diệp Y Lâm, Đỗ Diệc Thành cùng Bùi Ngôn Cảnh.
Trần đạo diễn cầm trên tay bốn thẻ bài, ánh mắt cười đến mức mắt chỉ còn một đường thẳng, "Đến đây, đến đây, đây là lần cuối cùng phân đội, lựa chọn bạn đồng hành."
"Ông trời ơi, phù hộ cho con cùng Nguyễn Tĩnh cùng đội đi." Đỗ Diệc Thành nói lảm nhảm vài câu, tiến lên rút thẻ đầu tiên.
Diệp Y Lâm trong lòng cũng khẩn trương, chậm rãi nhìn số trên thẻ, thanh âm có chút run run hỏi: "Số hai, ai là số một?"
Đỗ Diệc Thành nghe được số của Diệp Y Lâm, trong lòng thoải mái, không phải là đồng đội của mình. Khát vọng nhìn về phía Nguyễn Tĩnh: "Tôi là số bốn, Tĩnh Tĩnh cô số mấy?"
Nguyễn Tĩnh nhìn số trên thẻ, nhìn Y Lâm gật đầu, "Cuối cùng cũng có một kỳ chúng ta chung đội."
Diệp Y Lâm trong lòng vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười.
Đỗ Diệc Thành chạy tới cầm lấy thẻ của Bùi Ngôn Cảnh, vô cùng đau đớn nói: "Sao tôi với cậu lại cùng một tổ chứ."
Bùi Ngôn Cảnh bỏ qua vị tiền bối trẻ con này, trong lòng cũng tiếc nuối không thể cùng Nguyễn Tĩnh chung tổ.
Trần đạo diễn cầm danh sách tổ, nhìn bọn Nguyễn Tĩnh nói: "Hiện tại đã tổ xong, bắt đầu quay, mọi người nhớ đọc nhiệm vụ cẩn thận, dựa theo quy tắc nhé."
Nguyễn Tĩnh nhìn nhiệm vụ khiêu vũ nhảy dựng lên. Nhìn về phía Diệp Y Lâm, "Nhiệm vụ khiêu vũ này muốn hai người đều tham gia sao?"
"Đúng vậy, để tôi coi." Diệp Y Lâm cẩn thận đọc quy tắc một lần, vui vẻ nói: "Là hai người cùng nhau, cô yên tâm tôi khiêu vũ tốt lắm ."
Nguyễn Tĩnh da mặt co rút, làm bộ lạnh nhạt nói: "Nhiệm vụ này, không bằng chúng ta bỏ qua đi, cũng có hai điểm, không nhiều lắm."
Diệp Y Lâm có chút không hiểu, nhiệm vụ này nhất định làm được.
"Vì sao muốn bỏ cuộc? Khiêu vũ rất đơn giản mà." Hỏi ra nghi hoặc trong lòng, Diệp Y Lâm trong đầu đột nhiên chợt lóe, không tin tưởng mở miệng, "Chẳng lẽ cô không biết khiêu vũ?"
Không có khả năng, cô nhớ được kiếp trước Nguyễn Tĩnh rất có năng khiếu mà.
"Làm sao có thể." Nguyễn Tĩnh vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta tham gia thôi."
Khiêu vũ mà thôi, cô thông minh như vậy, học một chút là có thể rồi.
Diệp Y Lâm trong lòng nghi hoặc, cô cảm cứ cảm thấy Nguyễn Tĩnh hình như không biết khiêu vũ.
Hai người đi đến địa điểm chỉ định, Đỗ Diệc Thành cùng Bùi Ngôn Cảnh đã đến, đang khởi động cùng với thầy dạy nhảy.
Yên lặng nhìn hai người bọn họ hoàn thành trọn vẹn vũ đạo, Nguyễn Tĩnh nghĩ không biết bây giờ hối hận có kịp không?
"Nguyễn Tĩnh, thay trang phục đi, chúng ta cũng khởi động trước." Diệp Y Lâm tự tin tràn đầy, cô tin tưởng hai điểm này sẽ thuộc về đội mình.
Nhìn vẻ mặt tự tin của Diệp Y Lâm, Nguyễn Tĩnh vẫn kiên trì đi thay trang phục.
Âm nhạc vang lên, hai thầy dạy nhảy vẻ mặt tươi cười nói chuyện cùng với hướng dẫn.
Nguyễn Tĩnh ngay từ đầu còn cảm thấy tay chân có chút cứng ngắc, nhảy vài phút, Nguyễn Tĩnh cảm giác rất tốt; nhảy mười phút, Nguyễn Tĩnh lòng tự tin vô cùng.
Khiêu vũ quả nhiên rất đơn giản.
Âm nhạc dừng lại, trên mặt cô còn cảm thấy tiếc nuối, cô mới vừa có chút cảm giác mà thôi.
Quay đầu lại phát hiện Bùi Ngôn Cảnh cùng Đỗ Diệc Thành vẻ mặt dại ra nhìn cô, trên mặt biểu cảm kỳ lạ.
"Hahaha." Không biết là ai phát ra tiếng cười trước, tiếp theo thì tiếng cười ầm ĩ liên tiếp vang lên trong phòng vũ đạo, có người còn không khống chế được, cười đến không giữ nỗi hình tượng.
Trợ lý nhỏ Dương Khiết che miệng cười đến khoa trương, còn ngẩng đầu vụиɠ ŧяộʍ nhìn Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh: ...
Cô như vậy khiến tôi muốn sa thải cô đấy!!
*
Xem xong hình ảnh đạo diễn ghi lại, Nguyễn Tĩnh tuyệt đối không thừa nhận, người đến phải trái chẳng phân biệt được, tay chân không phối hợp trong clip chính là mình.
"Rất tốt " Mặt không đỏ tim không đập khen bản thân một câu, Nguyễn Tĩnh lạnh nhạt xoay người rời khỏi, sau lưng đạo diễn tiếng cười càng lúc càng lớn, còn nói lảm nhảm: “Không ngờ nha, chị Tĩnh à, chị cũng không phải cái gì cũng làm được hết, ha ha ha, cười chết tôi rồi."
Diệp Y Lâm nhìn Nguyễn Tĩnh, nỗ lực khống chế để không bật cười, "Nguyễn Tĩnh, nhiệm vụ này chúng ta cho qua đi."
Kết quả không hề nghi ngờ, tổ Đỗ Diệc Thành thành công giành hai điểm, là đội đầu tiên xuất phát chạy tới vị trí nhiệm vụ tiếp theo .
Nguyễn Tĩnh cùng Diệp Y Lâm ba mươi phút sau mới được xuất phát. Chờ hai cô đến nơi, Đỗ Diệc Thành đã hoàn thành được một nửa nhiệm vụ rồi. Nhìn thấy bọn họ, trong mắt Bùi Ngôn Cảnh vẫn mang theo ý cười, "Chị tĩnh Tĩnh, haha, hai người đã đến rồi."
Nguyễn Tĩnh liếc mắt nhìn cậu ta, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.
Rối rắm nhìn tiêu đề trên bảng, Nguyễn Tĩnh vẫn là lựa chọn bỏ cuộc. Nhiệm vụ quỷ quái gì vậy, đây là đề của học sinh trung học à! Hoàn toàn xem không hiểu!
Làm xong đề bài trên tay Diệp Y Lâm nhìn thấy Nguyễn Tĩnh lâu như vậy mới giải được một nửa, còn có một câu sai, nhịn không được lại nở nụ cười.
Cái này còn là đề toán trung học đơn giản nhất.
Cười đi qua giúp Nguyễn Tĩnh làm xong đề mục. Diệp Y Lâm nhịn không được nghĩ, xem ra rất nhiều người thay đổi so với kiếp trước của cô, có lẽ cô cũng nên thay đổi.
Bọn Ngôn Cảnh làm xong đề bài, lại chờ trọng tài phán, cchính xác đến 90%, nhiệm vụ bốn điểm được 3 điểm.
Đỗ Diệc Thành đau lòng, câu sai quả nhiên do hắn làm.
Trọng tài cười đưa nhiệm vụ, "Đến đây, đến đây, nhiệm vụ kế tiếp cũng ở đây."
Hai người nhìn nhiệm vụ một chút, Đỗ Diệc Thành có chút ngượng ngùng nói: "Này, điều này đối vơi Nguyễn Tĩnh bọn họ không công bằng lắm, dù sao đàn ông chúng ta vận động vẫn tốt hơn."
Nhiệm vụ này là từng cái thành viên có thời gian mười phút, trong mười phút hai người dùng đầu chuyển bóng đến rổ được quy định, càng nhiều điểm càng cao.
Bùi Ngôn Cảnh nhìn đội Nguyễn Tĩnh còn loay hoay, trầm giọng nói: "Cậu quên đó là chị Tĩnh Tĩnh à, nói không chừng đến cuối cùng còn chiêu gì đó đấy"
Nhớ tới biểu hiện mấy tập trước của Nguyễn Tĩnh, Đỗ Diệc Thành sắc mặt ngưng trọng đứng lên, "Đúng, chúng ta không thể khinh địch. Lại nói tôi tham gia chương trình này lâu như vậy, còn chưa có thắng em ấy.. Đội chúng ta rất mạnh, nếu thua, vậy thì rất mất mặt. Về sau phát sóng tôi sẽ xấu hổ lắm."
Bùi Ngôn Cảnh nhàn nhạt nhìn hắn, không thèm nói cho hắn biết, mặt mũi hắn đã mất ở mấy tập trước rồi.
Cuối cùng hai người di chuyển được 67 cái, đạt 5 điểm, mà giờ phút này Nguyễn Tĩnh mới vừa hoàn thành được một nhiệm vụ.
Hiện tại hai đội đều 8 điểm, Nguyễn Tĩnh bọn họ tạm thời ở phía sau.
Đỗ Diệc Thành sờ cằm, suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta vẫn nên chờ các cô ấy hoàn thành nhiệm vụ đã, lại cùng nhau đi tới địa điểm cuối, có lẽ em gái Tĩnh Tĩnh đối với việc này cũng không am hiểu."
Nguyễn Tĩnh ở một bên nhìn Diệp Y Lâm, tính khoảng cách từ đây tới cái giỏ, trong lòng bắt đầu hình dung.
Quay đầu nhìn về phía Đỗ Diệc Thành bên cạnh, Nguyễn Tĩnh vỗ vỗ bả vai bọn họ, khuyên nhủ: "Các anh vẫn là đi trước làm nhiệm vụ cuối cùng đi, tôi sợ các anh sẽ hối hận khi ở đây mất."
Hai người lại cùng nhau kiên định lắc đầu.
Cuối cùng Nguyễn Tĩnh mặc kệ nhìn họ, không nói gì.
Diệp Y Lâm cuối cùng chỉ chuyển được 4 cái, uể oải đi xuống, nhìn Nguyễn Tĩnh xin lỗi.
Nguyễn Tĩnh nhìn cô gật gật đầu, "Yên tâm, thua cũng không sao."
Đỗ Diệc Thành cùng Bùi Ngôn Cảnh không biết vì sao, nghe được lời này của Nguyễn Tĩnh đột nhiên trong lòng run lên, đều cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì đó.
*
Trọng tài cùng nhân viên công tác trợn mắt há hốc mồm nhìn cô di chuyển bóng, không ngừng lau mồ hôi chảy ra trên trán. Đợi đến 10 phút sau, tiếng còi trọng tài phát ra thanh âm run run.
"Kết thúc. . . Trọn điểm."
Nguyễn Tĩnh vỗ vỗ tay, đi qua bên cạnh. Quả nhiên nhiệm vụ thế này mới là thích hợp nhất, cái gì mà khiêu vũ ca hát, nhất định là quá tầm thường, cho nên cô không làm.
Đỗ Diệc Thành Trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, Nguyễn Tĩnh thở dài buông tay nói: "Tôi đã nói các anh đi trước đi, các anh cứ không nghe."
Hai người này mới hồi phục tinh thần, cùng nhau trừng mắt nhìn Nguyễn Tĩnh, vội vội vàng vàng ngồi vào trên xe chạy tới địa điểm thực hiện nhiệm vụ cuối.
Diệp Y Lâm cầm tờ nhiệm vụ đi tới bên cạnh Nguyễn Tĩnh, "Tĩnh Tĩnh à, hiện tại chúng ta điểm cao nhất, nói không chừng quán quân là chúng ta đó, tiền thưởng chương trình chúng ta cũng có thể có nhiều một chút, một trăm vạn đó, ha ha ha."
Một trăm vạn tiền thưởng? Ngay từ đầu sao không nghe nói!
"Cái gì tiền thưởng?" Nguyễn Tĩnh bắt lấy tay Diệp Y Lâm, sốt ruột hỏi.
Hai người ngồi vào xe của mình, đóng cửa xe lại, Diệp Y Lâm đưa ra tờ nhiệm vụ, cười tủm tỉm nói: "Có thê nói đây là khen thưởng cho ai hoàn thành được nhiệm vụ, quán quân mới được khen thưởng, đài truyền hình thưởng 100 vạn, còn có nhà tài trợ tặng hai chiếc ô tô giá trị 50 vạn."
Diệp Y Lâm từ từ nói, Nguyễn Tĩnh ánh mắt liền sáng một phần. Nếu như các cô giành được quán quân, hai người chia đều phần thưởng, tiền thưởng cô tương đương với một trăm vạn!
Trái tim Nguyễn Tĩnh đập "Thình thịch", một trăm vạn đó, không ít đâu. Chức quán quân này các cô phải giành được.