Chương 9

Tới căn hộ Lâm Vĩ mở cửa ra đứng sang một bên để Lưu Nguyệt đi vào. Bên trong căn hộ khi bước vào cô cảm thấy không khí hơi lạnh, màu chủ đạo cũng chỉ là đen trắng không có màu sắc nào khác như tính cách của anh vậy. Một điểm thu hút cô ở bên trong nhà chính là tủ rượu của anh, cô đưa mắt nhìn rượu nào cũng có và đều là rượu quý, rất mắc tiền.

Lâm Vĩ đặt đồ cô ở phòng khách, quay sang nhìn cô nói: "Cô Lưu, đồ của cô tôi đặt trước ở đây. Một lát có cuộc họp tôi phải về chuẩn bị."

"Được, anh bận việc thì cứ đi đi. Hôm nay làm phiền anh rồi."

"Cô Lưu đừng nói vậy, việc nên làm. Vậy tôi đi trước." Lâm Vĩ gật đầu chào cô rồi xoay người rời đi, bên trong căn hộ cũng chỉ còn có mình cô.

Lưu Nguyệt đi tới nhìn đống đồ của mình thở dài, không biết nên để ở đâu bên trong ngôi nhà này. Cô ngồi xuống sofa đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà này lớn như vậy một mình anh ở đây có phải sẽ cảm thấy cô đơn không? Cô đi tới mở cánh cửa ở ban công ra thấy bên ngoài này trống rỗng không có bất kì thứ gì ở đây.

Cô đi vào cầm điện thoại lên nhấn gọi, một lát sau đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng của anh: "Alo."

"Alo, xin lỗi vì đã làm phiền anh làm việc. Chuyện là đồ của tôi ở trong nhà anh nên để ở đâu?"

Tay Thẩm Quân đang lật văn kiện nghe vậy thì dừng lại, nói: "Cô vào căn phòng không khóa đi, đó là phòng dành cho cô."

Lưu Nguyệt nghe vậy thì gật đầu: "À được tôi biết rồi."

Anh nhàn nhạt ừ rồi hỏi: "Còn việc gì nữa không?"

"Chuyện là tối nay anh có về dùng cơm không?"

Ánh mắt anh dừng trên tờ giấy không chuyển động, một lát sau anh nói: "Tôi không, tối nay tôi phải đi gặp đối tác. Cô cứ dùng bữa trước."

"Vậy anh làm việc tiếp đi, tôi cúp máy đây."

Nói xong cô cúp máy rồi cầm đống đồ của mình đi tới căn phòng không có khóa cửa bước vào, bên trong căn phòng ngủ này khá to. Còn to hơn cả ngôi nhà lúc trước cô thuê, cô đặt đồ xuống rồi đi tới kéo rèm cửa ra để ánh sáng chiếu vào căn phòng. Cô mỉm cười bắt đầu bắt tay vào dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc bên trong căn phòng.

Buổi tối ở bên trong nhà hàng, trên bàn ăn Thẩm Quân đưa mắt nhìn đồng hồ sau đó lại tiếp tục nói chuyện với vị giám đốc trước mặt. Giám đốc đó không nhịn được hỏi: "Thẩm tổng anh có việc gấp gì sao? Nãy giờ tôi thấy anh cứ hay nhìn vào đồng hồ."

Tay cầm ly rượu của anh thoáng dừng lại sau đó cầm lên uống một ngụm: "Cũng có vài việc."

"Vậy chuyện quan trọng thì Thẩm tổng cứ đi giải quyết."

Anh cũng không ngần ngại đứng dậy, cầm áo khoác vest lên: "Vậy được, mọi người cứ nói chuyện tiếp tục. Tôi đi trước."

Lâm Vĩ đứng dậy đi theo sau anh, nhìn bóng lưng hai người rời đi vị giám đốc đó nói: "Mọi người đừng nhìn nữa, Thẩm tổng đã đi rồi. Chúng ta mau ăn thôi."

Một vị giám đốc khác nói: "Nhìn bộ dạng lúc nãy của Thẩm tổng tôi cứ nghĩ anh ấy có vợ nên phải về sớm đó."

Một người phụ nữ ngồi bên cạnh nói: "Anh không biết gì sao? Tôi nghe nói anh ấy kết hôn rồi. Thật là đáng tiếc."

"Tin đó là thật hay giả vậy?"

"Tôi không biết tôi chỉ nghe nói lại thôi."

"..."



Ở bên trong phòng, Lưu Nguyệt nằm trên giường mở mắt ra nhìn căn phòng tối đen chỉ có ánh sáng từ ánh trăng bên cửa sổ chiếu vào, cô cầm điện thoại mở lên nhìn đã 8 giờ tối rồi. Cô ngồi dậy lúc chiều dọn dẹp mệt quá nên cô nghĩ chỉ lên nằm nghỉ một chút thôi không ngờ lại ngủ lâu như vậy.

Cô bước xuống giường đi vào nhà tắm rửa mặt rồi bước ra ngoài đưa tay bật đèn phòng khách lên, biết anh chưa về chắc vẫn còn ăn cơm với đối tác. Cô đi vào bếp mở tủ lạnh ra nhìn bên trong trống không chỉ có táo, nho, nước, bia. Cô thầm thở dài chẳng lẽ bây giờ cô ăn táo uống nước thay cơm sao.

Cô đóng tủ lạnh lại lục tìm một hồi cuối cùng cũng thấy gói mì, cô bắt nước lên nấu. Cô nghe thấy tiếng động mở cửa thì liền chạy ra thấy Thẩm Quân đang ở huyền quang thay giày. Cô cười nói: "Anh về rồi sao?"

Thẩm Quân quay sang nhìn cô gật đầu: "Tôi mới về. Cô đã dùng bữa chưa?"

"Tôi chưa nhưng đồ ăn sắp chín rồi."

Lưu Nguyệt nói xong thì chạy vào bếp anh đi theo phía sau hỏi: "Cô ăn gì?"

Cô bưng tô mì ra đặt lên bàn: "Ăn mì."

Anh nhìn thấy như vậy thì nhíu mày: "Cô ăn mì?"

Cô kéo ghế ngồi xuống gật đầu: "Đúng vậy, ở trong tủ lạnh cũng không có gì để nấu được nên chỉ nấu mì ăn thôi. Anh đừng thấy vậy chứ mì ngon lắm đó, anh có muốn thử-"

Cô chưa kịp nói hết câu đã thấy anh đi tới cầm tô mì cô lên đem vào trông bếp đổ đi. Cô vội đứng dậy chạy lại: "Thẩm Quân, anh làm gì vậy? Anh đổ đi rồi thì tối nay tôi ăn gì?"

"Ăn mì không tốt cho sức khỏe. Tôi dẫn cô đi ăn món khác."

Ở trên xe Lưu Nguyệt ngồi nhìn phong cảnh ngoài đường tò mò hỏi: "Anh tính đưa tôi đi ăn ở đâu?"

Thẩm Quân vừa lái xe vừa nói: "Ở nhà hàng của tôi."

"Không cần tới đó đâu. Tôi biết một quán này rất ngon hay chúng ta tới đó ghé ăn thử đi."

Vừa đúng là đèn đỏ anh dừng xe lại, quay sang nhìn cô gật đầu: "Cũng được, cô chỉ đường."

Một lát sau anh nhìn thấy một quán nhỏ được bán ở bên trong con hẻm, do hẻm khá nhỏ nên anh không thể lái xe vào chỉ đành đậu ở ngoài. Hai người bước xuống xe rồi nhanh chóng đi vào quán, bà chủ thấy cô thì cười nói: "A Nguyệt hôm nay tới ăn miếng sao?"

Lưu Nguyệt gật đầu: "Dạ phải, cho con hai phần miếng gà."

"Được được hai người mau vào trong ngồi đi."

Cô dẫn anh đi vào quán, anh quan sát thấy không gian quán khá nhỏ còn có nhiều người ngồi khiến chân mày anh nhíu lại. Cô ngồi xuống thấy anh vẫn còn đứng thì hiểu ra anh có bệnh sạch sẽ và đây là lần đầu anh tới những quán như này nên có chút không quen.

Cô đứng dậy lấy khăn giấy ra lau ghế và bàn cho anh, nói: "Đã sạch rồi, anh ngồi đi."

Thẩm Quân gật đầu ngồi xuống, cô trở về chỗ ngồi đối diện với anh nói: "Anh đừng thấy quán này nhỏ mà khó chịu, món ăn ở đây rất ngon đó."

Rất nhanh bà chủ đã bưng hai tô miến lên cho hai người, cô cười nhìn anh nói: "Anh mau ăn thử xem."

Anh cầm đũa gắp miếng lên ăn thử, cô tròn mắt hỏi: "Thế nào, có phải rất ngon không?"

"Tạm được."

Cô nghe vậy thì mỉm cười cầm đũa ăn miếng trong tô của mình, nói: "Hương vị vẫn ngon. Anh biết không lúc trước tôi đi làm hay về khuya nên thường ghé vào đây ăn. Ở đây đồ ăn vừa ngon mà còn rẻ nữa."



Anh ngẩng đầu nhìn cô: "Bây giờ làm trong công ty của tôi thì không cần phải đi làm thêm những việc khác như vậy."

Tay gắp miếng của cô chợt dừng lại, cô còn định ngày mai sẽ tiếp tục làm xong việc của công ty thì nhận hàng đi giao. Cô khó khăn nói: "Nhưng mà..."

"Không có nhưng gì hết, tôi không muốn mang danh là trả tiền lương thấp cho nhân viên nên họ mới nhận việc ngoài giờ làm thêm. Cô hiện tại cứ tập trung làm việc vào công ty tôi đi."

Thấy anh đã nói như vậy cô cũng không thể làm gì khác chỉ đành gật đầu đồng ý, dù gì bây giờ hai người họ đang ở chung với nhau trốn đi làm thêm chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Ăn xong hai người về nhà, Lưu Nguyệt vào trong phòng tắm rửa rồi tắt đèn đi lên giường nằm xuống nhưng một lúc sau cô vẫn không thể ngủ được. Hôm nay như là một giấc mơ vậy, có một người chồng kiêm là sếp của cô, được chuyển sang chỗ ở tốt hơn.

Sáng ngày hôm sau tiếng chuông báo thức reo lên cô mở mắt thức dậy, cũng không biết tối qua cô nằm miên man suy nghĩ rồi ngủ lúc nào cũng không hay. Cô ngồi dậy đi tới tủ quần áo lấy một bộ đồ rồi đi vào nhà tắm.

Một lát sau cô mở cửa bước ra ngoài đã nghe thấy phòng khách có âm thanh. Cô đi tới thấy Thẩm Quân đang ngồi trên sofa đứng đối diện là Lâm Vĩ. Nghe thấy tiếng động Thẩm Quân đưa mắt sang nhìn: "Thức rồi?"

Lưu Nguyệt gật đầu: "Tôi mới thức. Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đi vào phòng bếp."

Anh nói: "Lúc nãy Lâm Vĩ có mua đồ ăn sáng đem qua đặt ở bên trong phòng ăn. Cô vào ăn đi."

"À được."

Cô nhanh chóng chạy vào phòng ăn nhìn thấy trên bàn đa dạng món ăn khiến cô không biết nên ăn món nào. Cô kéo ghế ngồi xuống múc một chén cháo và cầm bánh bao lên ăn, cô thấy anh bước vào ngồi xuống đối diện. Cô cứ tưởng khoảng một lúc nữa anh mới vào ăn sáng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Cô hỏi: "Hai người bàn xong công việc rồi sao?"

Anh gật đầu cầm muỗng cháo lên ăn: "Xong rồi."

"Vậy anh Lâm đâu?"

"Đã đến công ty trước. Ăn sáng xong tôi đưa cô tới công ty."

Cô nghe vậy thì vội từ chối: "Không cần đâu, tôi tự đi được mà."

"Tôi đưa cô đi, mau ăn sáng đi."

Đúng như lời anh nói ăn sáng xong anh đưa cô tới chỗ làm. Trong xe Lưu Nguyệt nhìn thấy chiếc xe sắp tới gần công ty thì nói: "Ở ngã tư phía trước anh cho tôi xuống đó đi."

"Được." Lần này anh không phản đối đồng ý cho cô xuống xe ở ngã tư mà cô yêu cầu rồi mới tiếp tục chạy đến công ty.

Cô nhìn bóng dáng chiếc xe đi xa rồi thì mới nhanh chân đi tới công ty. Bước vào văn phòng đã bị Khiết Nhiễm tới hỏi: "Nghe nói hôm qua cô nghỉ phép vì bệnh, không sao chứ?"

Cô đưa mắt nhìn sang Tiệp Nhã thì hiểu ra là cô ấy chưa nói, cô cười cười nói: "Không sao, chỉ là một cảm mạo thông thường mà thôi. Nghỉ ngơi một ngày đã khỏi rồi."

Khiết Nhiễm nghe vậy thì vui mừng: "Thế thì tốt quá."

Mã Yên đặt mấy tập tài liệu lên bàn cô: "Đừng có ở đó mà tám nhảm, mau qua làm cho xong đống này đi."

Hai người bọn cô cũng không nói chuyện nữa trở lại chỗ ngồi rồi tập trung vào làm việc.