Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lại Gả Cho Chú Nhỏ Của Trúc Mã

Chương 8:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Duyên Đông vừa mở mắt liền thấy Bạch Thanh cuối đầu nhìn hắn như muốn làm gì đó.

Tuy rằng Bạch Thanh chỉ muốn chạm vào lông mi Tần Duyên Đông, nhưng bởi vì vẻ mặt của cậu thật sự là quá mức khẩn trương cùng nóng lòng muốn thử, cho nên Tần Duyên Đông thực dễ dàng liền hiểu sai.

Ánh mặt của hắn không có giống như mới tỉnh ngủ, ngược lại sắc bén kỳ cục, lúc phát rthanh âm lại khó tránh khỏi có điểm ám ách, hắn hỏi, “Mấy giờ?”

Bạch Thanh lòng tràn đầy khẩn trương, hoàn toàn không dự đoán được Tần Duyên Đông sẽ nói chuyện, vì thế theo bản năng trả lời, “Không biết.”

Nói xong cậu mới phản ứng lại nhanh nhìn thoáng qua di động lại nói, “Mới có 41 phút.”

Nói xong chính cậu cũng có chút giật mình, không nghĩ tới bọn họ ở trong xe ngây người 40 phút.

Vừa rồi chắc là động cơ của xe ai chạy đi, hiện tại bên ngoài lại khôi phục an tĩnh.

Tần Duyên Đông gật đầu một cái lại hỏi, “Có phải đến thời gian em đi làm rồi không?”

Nghề nghiệp của Bạch Thanh ở thế giới cũ không có khái niệm thời gian, đều đã quên đi nhịp sống bình thường nên có, bị Tần Duyên Đông nhắc nhở như vậy mới nhớ ra cậu nên đi làm rồi, tuy rằng Tần Duyên Đông vẫn luôn chưa nói cái gì, nhưng Bạch Thanh vẫn cảm thấy hiện tại tình cảnh này có điểm xấu hổ, tựa như ăn đậu hủ người ta bị bắt quả tang, người nọ lại còn thông cảm một chữ không đề cập tới.

Cậu nhanh gật đầu, “Đúng vậy, muốn đi làm, tôi đi về trước, anh cũng nên về đi làm đi?”

Tần Duyên Đông nhẹ nhàng cười một chút nói, “Tôi nói rồi, thời gian của tôi tương đối tự do.”

Nghĩ đến đối phương là người cầm quyền của công ty, Bạch Thanh hâm mộ “Nga” một tiếng, lại nhanh chóng quay đầu, không dám lại nhìn Tần Duyên Đông.

Má ơi, Tần Duyên Đông ngày thường khuôn mặt không cảm xúc đã đủ đẹp, mới chỉ cười một cái đã đem trái tim nhỏ Bạch Thanh đem đi mất rồi, đặc biệt không gian xe nhỏ hẹp, Tần Duyên Đông cười với cậu như vậy giống như trong mắt hắn chỉ có cậu mà thôi.

Bạch Thanh lại một lần cảm thán, vì cái gì nguyên chủ không cần một lão công cực phẩm như vậy chứ, mà trong mắt chỉ có Tần Dịch Dương một cái điều hòa trung tâm thương mại được chứ.

Đương nhiên hắn cũng không quá hiểu biết nguyên chủ, thế cho nên cùng Tần Duyên Đông kết hôn cũng không ở chung quá một ngày, càng đừng nói Tần Duyên Đông còn sẽ cười, đối với cậu vẫn lịch sự là do Tần Duyên Đông được dạy dỗ tốt.

Bạch Thanh sợ chính mình nhịn không được muốn ăn đậu hủ của người kia, cho nên tính toán muốn chạy nhanh xuống xe.

Kết quả đẩy một chút…… Không mở cửa nổi?

Là cậu không hiểu động cơ của siêu xe sao?

Bạch Thanh vẻ mặt mộng bức lại tiếp tục kéo tay nắm cửa.

Vẫn là bất động.

“Xin lỗi, quên mất vừa rồi tôi đem cửa xe khóa lại.” Tần Duyên Đông thấp thấp thanh âm truyền tới Bạch Thanh bên tai, sau đó cậu liền nhìn thấy Tần Duyên Đông hướng cậu bên này nghiêng choàng qua thân, ấn cái nút công tắc chỗ cậu ngồi.

Bạch Thanh, “……”

Thật giống thủ đoạn mở dây đai an toàn quá đi aaaaaa…… Ngoài ý muốn dùng được!

Bạch Thanh cảm thấy trâm trí của cậu bị rối loạn hết rồi, vừa rồi Tần Duyên Đông áp xuống trong nháy mắt kia cậu thậm chí theo bản năng nhấm mắt lại.

Bất quá Tần Duyên Đông biểu tình là đứng đắn, giống như vừa rồi chỉ là một hành động bình thường mà thôi, căn bản không có ý tứ khác, Bạch Thanh nghĩ đến trong sách miêu tả Tần Duyên Đông, gì mà “Nghiêm túc đứng đắn”, cậu cảm giác giống như cậu đã tưởng tượng ra bốn chữ này vậy ooo.

Độc thân hơn hai mươi năm trạch nam, kinh nghiệm yêu đương chỉ dựa vào những dòng chữ trên mạng thật tai hai mà, Bạch Thanh ở trong lòng hung hăng lên án mạnh mẽ chính mình một chút.

Lần này hắn cậu thuận lợi mở ra cửa xe.

Cậu bước xuống xe định quay đầu lại nhìn Tần Duyên Đông, nói một câu hẹn gặp lại với hắn. Tần Duyên Đông đột nhiên xích lại gần cậu, sau đó nhẹ nhàng ở trên tai cậu hôn một cái, lúc sau lại lấy khoảng cách thân mật này ở bên tai cậu nói, “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, về sau muốn làm loại sự tình này không cần lén lút.”

Bạch Thanh, “!!!”

Cậu nhanh chóng chạy xuống xe giống như bị lửa đốt mông, một câu chào hỏi định nói cũng không nói chạy nhanh ra khỏi gara.

Cái gì kêu muốn làm loại sự tình này, Tần Duyên Đông vừa rồi quả nhiên là hiểu lầm!

Lỗ tai của Bạch Thanh hồng đến mức muốn thiêu cháy, đặc biệt là nơi vừa rồi bị Tần Duyên Đông hôn lên, nóng như bị lửa đốt, cảm giác chạm vào một chút đều sẽ bị bị phỏng.

Cậu cùng vẻ mặt đỏ bừng đi vào tòa nhà Tần thị, cảm giác người chung quanh tựa hồ đều đang xem hắn.

Bạch Thanh gấp gáp không chờ nổi muốn đi vào thang máy, vừa đến lầu 16 cậu liền lập tức vọt vào toilet mở ra vòi nước, đem nước hất lên trên mặt mình.

Chỉ là cho dù hất nước lạnh trên mặt nhiệt độ cũng không giảm bớt, ngược lại bởi vì mặt đầy vết nước mà có dáng điệu gợi cảm.

Bạch Thanh nhìn mình trong gương rõ ràng là bộ dáng thiếu thao mà, vẻ ngoài này của Bạch Thanh rất quyến rũ có được không: Nhưng chịu rồi, đương nhiên so với vai chính diện mạo như ánh nắng mặt trời, thân thể cực phẩm, đối lập hoàn toàn với cậu nha, bởi vì hắn lớn lên có vẻ ngoài rất quyến rũ, thêm vào trước giờ khí chất cậu thể hiện rất kiêu căng cùng tục tằng , nên trước giờ không ai nghĩ cậu là một nhị đại, ngược lại nhất trí cho rằng cậu bị bao dưỡng.

Nhưng chung quy vẫn là vẻ ngoài của cậu rất dụ hoặc, bất quá bởi vì giai đoạn đầu cậu chỉ có theo đuôi Tần Dịch Dương, thậm chí cùng trượng phu Tần Duyên Đông có kết hôn cũng không có đi quá xa, cho nên cái bản chất dụ hoặc này chưa từng được thể hiện, nhưng ở giai đoạn sau, cậu bị người của Đường Thành dụ dỗ đi đến quán bar bắt đầu cuộc ăn chơi nên mới dần lộ ra, đến phần cuối của câu chuyện đã miêu tả cậu thành một người không thể sống thiếu đàn ông, nhưng phân đoạn này cũng chỉ chiếm phần nhỏ trong phần sau của câu chuyện, chỉ là một phân đoạn nhỏ Đường Thành trả thù cậu mà thôi, cho nên Bạch Thanh vẫn luôn không nhớ tới, hiện tại cậu nhìn chính mình trong gương, đột nhiên liền nghĩ tới.

Chính mình khẳng định không thể tự mình thưởng thức được, cho nên mặt này của bản thân chỉ có Tần Duyên Đông có thể thấy?

Tưởng tượng đến đây, Bạch Thanh mặt càng đỏ hơn.

Nhìn thấy đã đến giờ đi làm, cậu lại hất nước vao mặt vài lần, thẳng đến thoạt nhìn mặt không hồng rõ ràng như vậy nữa, cậu mới vào văn phòng.

Các đồng nghiệp trong văn phòng đối với sự việc hồi sáng cũng còn tò mò, thấy Bạch Thanh vào liền nhìn lại, nhìn thấy mái tóc của Bạch Thanh ước không ít, liền trao đổi ánh mắt.

Nếu Bạch Thanh đã quyết định từ chức rời khỏi đây thì cậu cũng không quan tâm đến ánh mắt của đồng nghiệp nữa, cậu nhìn thoáng qua vị trí Giang Sơ Nhất, chỗ ngồi bên kia còn trống, không biết có phải bị Tần Dịch Dương “Ngẫu nhiên gặp được” tâm sự hay không, bất quá cậu cũng không quan tâm, sự thật chứng minh cậu xuyên quyển sách này cũng không ảnh hưởng gì lớn, cho nên làm gì phải quản bọn họ, cậu chỉ cần an ổn là được, chỉ cần đừng bị người Tần gia phát hiện có cái gì không đúng là được.

Bất quá nguyên chủ có thể làm ra chuyện rắc rối này để gả cho Tần Duyên Đông, phỏng chừng người Tần Gia đối với mọi hành động của cậu cũng sẽ không để ý, chỉ cần cậu không cần đột nhiên trở nên tri thư đạt lý, ôn lương khiêm cung là được.

Bạch Thanh ngồi yên vị trí của mình trong chốc lát, trong đầu suy nghĩ một chút nữa làm sao cùng Tần lão gia tử nói chuyện, sau đó trong đầu lại suy nghĩ nếu cậu vào công ty Tần Duyên Đông thì hắn sẽ để cậu ở chức vụ gì.

Cậu không biết sẽ được bổ nhiệm chứ vụ gì, cũng không để bụng người khác nói này kia, dù sao cậu cũng thường xuyên bị nói ra nói vào, nhưng cậu cũng không muốn làm một chức vụ quá cao sẽ mệt mỏi, cũng sẽ không cố ý ôm quyền, cho cậu làm một chức vị nhàn rỗi, không cần phải làm gì là tốt nhất, đúng rồi, giống như mấy quyển truyện tiểu thuyết cẩu huyết làm chức dụ trợ lí sinh hoạt cá nhân gì đó.

Bạch Thanh nghĩ nghĩ lộ ra nụ cười si hán.

Cậu cảm thấy cậu đã quá dễ dãi rồi, chính mình từ xuyên qua tới gặp đến Tần Duyên Đông đến bây giờ tính ra cũng không có bao lâu, trong đầu đã có nhiều suy nghĩ nhảm nhí như vậy, quả nhiên cùng trên mạng nói giống nhau, đàn ông á mà, từ khi thích một người chỉ cần được đáp lại một chút thôi cũng muốn suy nghĩ đến tên con cái sau này luôn rồi, đáng tiết là bọn họ không thể sinh con.

Không được, không được, chính mình là đồ ngốc sao.

Bạch Thanh muốn trốn tránh khỏi suy nghĩ tương lai với lão công aaaaa .

Lúc Giang Sơ Nhất đã trở lại Bạch Thanh vẫn còn đang vật lộn với đám phế liệu trong đầu.

Cậu ấy vì mới vừa găp Đường Thành xảy ra cãi vả nên cảm xúc đang đi xuống, cho nên cũng không có tâm tư đi quan tâm Bạch Thanh.

Mà Bạch Thanh vẫn còn đang chìm đắm vào tương lai tươi đẹp nên Giang Sơ Nhất trở về cũng chưa phát hiện, chờ đến lúc cậu thấy người, đối phương đều đã làm việc hơn một nữa công việc.

Bạch Thanh nhìn thoáng qua cậy ấy, cậu không phải thánh mẫu, sẽ không đi xen vào nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của bản thân, quả thật Giang Sơ Nhất thoạt nhìn không xấu, nhưng Đường Thanh chính là bệnh trung nhị thời kỳ cuối, mà Tần Dịch Dương cũng giống như đầu có vấn đề, ai biết được anh ta đang muốn làm cái gì, cứ để ba người bọn họ tụ ngược nhau đi.

Đại khái là bởi vì vừa rồi Tần Dịch Dương tới đi tìm Bạch Thanh, vì vậy vào giờ làm chiều không có công việc nào được phân công cho cậu.

Bạch Thanh nếu không làm gì, cũng mừng rỡ nhẹ nhàng, phát ngốc một lúc sau liền lấy điện thoại ra chơi.

Nhưng lúc cậu cầm điện thoại lên liền thấy trên Wechat có một cái thông báo trên đỉnh đầu.

Vừa rồi cậu vẫn chìm đắm trong thế giới riêng nên không để ý thấy, cậu bấm mở liền nhìn thấy tin nhắn của Tần Duyên Đông: “Chờ em tan làm tôi sẽ đến đón.”

Thời gian gửi đến là 13: 50, chính là Bạch Thanh vừa mới rời xe của Tần Duyên Đông.

Mặt không khống chế được đỏ lên.

Cậu cầm di động, ở khung thoại nhìn nửa ngày, cuối cùng suy xét tới lui, vẫn nhắn trả lời một chữ: “Vâng.”

Gửi đi xong nhìn này lẻ loi một chữ lại cảm thấy không quá thích hợp, lại bổ sung một câu, “Làm phiền anh rồi.” Còn bỏ thêm một cái icon đáng yêu.

Gửi đi xong cậu lại nhìn chằm chằm vào khung chat.

Cậu biết Tần Duyên Đông hẳn sẽ không trả lời ngay, nhưng lòng người là như vậy, rõ biết rằng không được nhưng nhìn chằm chằm .

Bất quá ngoài dự đoán, vài phút sau Tần Duyên Đông liền trả lời: “Không phiền toái.”

Sau đó lại bỏ thêm một câu, “Nên làm.”

Giống như muốn hưởng ứng chung với Bạch Thanh, còn gửi thêm một cái icon mặt cười, không sai chính là cái kia một đôi mắt, một cái cong cong miệng mỉm cười .

Bạch Thanh: “……”

Cảm giác được phong cách hai người khác nhau, nhưng nó giống như rất phù hợp Tần Duyên Đông.

Nghĩ Tần Duyên Đông ở bên kia vẻ mặt nghiêm túc chọn icon, hình như còn rất đáng yêu......

Bạch Thanh cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi.

--------------------

Mình sẽ thay đổi xưng hô cp chính từ bây giờ nhé!!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »