Lần này vào cửa cậu không cần đến gặp quầy tiếp tân nữa, cậu chạy thẳng đến thang máy, gặp được chị lễ tân xinh đẹp nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò nên cậu gật đầu chào hỏi.
Mặt cậu đỏ lên khi bị người này nhìn chằm chằm.
Chị gái xinh đẹp đó lại chờ đến khi Bạch Thanh ra khỏi thang máy liền cầm điện thoại lên nhắm vào nhóm: “A a a, hôm nay tiểu chim hoàng yến đến trễ nha, hơn nữa lúc đi bộ nhìn cậu ấy quá đáng yêu luôn, đúng rồi, vì sao Tần tổng vẫn chưa đến?”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Ada mới vừa nói xong câu này liền thấy Tần Duyên Đông bước vào, cô ấy vội vàng dừng bấm điện thoại: “Tần tổng sớm.”
Tần Duyên Đông gật gật đầu, “Sớm.”
Hắn nói xong nhìn thoáng qua di động của Ada đang nằm trên bàn, nói: “Cậu ấy hay ngại, cho nên mọi người đừng làm quá lên nhé.”
Nhiều chuyện bị ông chủ nói thẳng, Ada đỏ mặt, chạy nhanh bảo đảm nói: “Vâng, Tần tổng, chúng tôi nhất định sẽ chú ý.”
Tần Duyên Đông gật đầu một cái, vào thang máy.
Di đông của Ada có người trả lời: “Từ đây quân vương bất tảo triều a.”
Ada đánh chữ nhanh: “Khóc, khóc, tiểu chim hoàng yến là chân ái không thể nghi ngờ, Tần tổng vừa rồi còn nói chúng ta bàn luận cái gì cũng đừng để cậu ấy biết, bởi vì cậu ấy thẹn thùng!!!”
“Công u mê vợ!”
“Sủng nịch công!”
“Đại lão công!!”
Ada: “……”
Công ty bọn họ mọc ra một cây chanh, và nó mọc lên rất nhiều chanh tinh.
Yến Bình cũng là một chanh tinh.
Tổng tài và trợ lý tổng tài đều không ở đây, công việc sáng giờ anh ta vẫn luôn tự xử lý, kết quả không cẩn thận mở di động nhìn thoáng qua, lại thấy được tin tức tình ái của ông chủ và phu nhân, quả thực làm một cẩu độc thân như anh ta thương tâm không thôi, rớt nước mắt.
Bất quá tốt xấu cũng biết Tần tổng và phu nhân đã trở lại, anh ta bắt đầu sửa sang lại tài liệu cầm ra văn phòng.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy Bạch Thanh ra khỏi thang máy đi đến văn phòng, Yến Bình nhìn phía sau Bạch Thanh thì không thấy Tần tổng đâu.
Anh ta cầm tài liệu đi đến bên cạnh Bạch Thanh hơi: “Phu nhân, Tần tổng không đến sao?”
“Hẳn ở phía sau.”
Bạch Thanh mới vừa nói xong thì cửa thang máy mở ra lần nữa, lần này là Tần Duyên Đông.
Tần Duyên Đông liếc mắt một cái liền thấy được Bạch Thanh, khóe môi hắn giơ lên chút, nhưng khi nhìn thấy Yến Bình đang kề cận nói chuyện với cậu thì lạnh lùng đi.
Yến Bình: “……”
Anh ta cảm thấy sự xuất hiện của mình vướng bận biết bao nhiêu.
Anh ta căng da đầu đem văn kiện trong tay giao cho Tần Duyên Đông, sau đó hiểu chuyện nhanh chóng rút lui.
Thân làm một thư ký với mức lương hàng trăm triệu, ánh mắt muốn đá anh ta đi của Tần tổng anh ta vẫn hiểu.
Tuy nhiên, Bạch Thanh lại đỏ mặt trước thái độ của Yến Bình, như thể ở lại thêm một giây nữa sẽ khiến thế giới vợ chồng của họ bị trì hoãn.
Cậu cúi đầu đi đến gần Tần Duyên Đông muốn nhận lấy văn kiện trong tay hắn: “Tần tổng, em giúp anh cầm.”
Tần Duyên Đông cúi đầu nhìn Bạch Thanh, chậm rãi đưa tập văn kiện cho cậu, mới lên tiếng “Được”.
Chờ Bạch Thanh để tập văn kiện lên bàn làm việc của hắn, Tần Duyên Đông mới khom lưng ở bên tai Bạch Thanh nhẹ nhàng nói: “Còn gọi Tần tổng?”
Bạch Thanh: “……”
Đột nhiên cảnh tượng đêm hôm qua cậu bị hắn áp bức bắt gọi là Tần Tổng tràn vào tâm trí của cậu.
Cậu vội vàng khom lưng, chui qua người Tần Duyên Đông, chạy nhanh đến chỗ mình ngồi xuống.
Không thể kêu là Tần tổng, Không thể kêu là A Đông, chú Tần cũng không được, không lẽ bắt cậu mỗi ngày ở văn phòng làm việc kêu hắn là chồng sao?
Ở trong nhà kêu cũng được đi, nhưng ở công ty thì……
Bạch Thanh nghĩ tới hai cô gái nhiệt tình ở phòng trà ngày hôm đó.
Tần Duyên Đông thật phiền mà!
Cậu nhìn Tần Duyên Đông, nghĩ đến cảnh tượng cậu sẽ kêu hắn là ông xã.
Hình ảnh đẹp đến nỗi hắn lập tức nổi da gà, lắc đầu, Bạch Thanh sợ hãi đánh tan ý tưởng này trong đầu.
Cậu ngồi vào chỗ làm việc giả vờ như rất bận để từ chối phối hợp với Tần Duyên Đông.
Tần Duyên Đông cũng không giận, ngược lại là tâm tình của hắn rất tốt nhìn đống văn kiện Yến Bình đưa tới.
Lúc Tần Duyên Đông đang bận rộn, thì Yến Bình cũng gửi cho cậu một phần văn kiện nhờ cậu sữa chửa lại, lập tức hai người đều bận rộn đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất mau đã đến thời gian nghĩ trưa.
Yến Bình đến gõ cửa: “Tần tổng, ngài và phu nhân có dự định ăn gì cho bữa trưa không?”
Ngày thường Tần Duyên Đông chỉ đặt một phần cơm bình thường rồi ăn luôn ở văn phòng, nhưng hiện tại lại có thêm một người nữa, Yến Bình không biết bọn họ có muốn xuống lầu ăn cùng nhau hay không. Tần Duyên Đông nhìn Bạch Thanh.
Bạch Thanh nói: “Không muốn đi xuống.”
Tần Duyên Đông quay qua nói với Yến Bình: “Đặt cơm đi.”
Nói xong hắn thuận miệng yêu cầu thêm vài món ăn, đều là những món mà hai ngày nay hắn để ý Bạch Thanh ăn nhiều trên bàn ăn, chỉ đáng tiếc là cái mông của Bạch Thanh đang chưa lành, vẫn là không thể ăn cay.
Bị người ta làm đã thảm rồi, còn không được ăn cay còn thảm hơn nữa.
Bạch Thanh cảm thấy cậu thật khổ sở mà, đúng rồi, cậu còn có thể sinh con nữa.
Đột nhiên cậu nhớ đến chuyện này, tức khắc cảm thấy mình thảm hơn chữa thảm.
Rõ ràng lúc xem bộ truyện này cậu không thấy nhắc đến vấn đề đàn ông có thể sinh con nha, chẳng lẽ là bởi vì Giang Sơ Nhất không thể sinh? Không phải cái gì vai chính cũng có sao?
“Ai ~” Bạch Thanh thở dài, bây giờ đến ăn cơm cậu cũng không dám ăn quá nhiều, ăn nhiều cậu sợ sẽ xuất hiện cái bụng bầu đó.
Yến Bình cũng không gọi cơm hộp thông qua app giao hàng, mà là trực tiếp điện thoại cho nhà hàng lân cận mang qua, cho nên Bạch Thanh chưa kịp bi thương xong cơm đã đưa tới.
Trong bữa ăn hôm nay có món cá hầm cải chua, hương vị tương đối đậm đà trong các món ăn có mặt ở đây, cũng là món mà Bạch Thanh thích ăn, nhưng hôm nay cậu mới ăn có hai đũa đã cảm thấy hơi buồn nôn.
Bạch Thanh: “???”